Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1414 - Chương 1414: Tuần Diêm Sứ! (2)

Chương 1414: Tuần diêm sứ! (2) Chương 1414: Tuần diêm sứ! (2)Chương 1414: Tuần diêm sứ! (2)

“Ai da, tiểu nương tử còn học được uy hiếp ta, xem ta hôm nay thu thập nàng như thế nào!”

Trương Vân Xuyên nói xong, lại muốn bổ nhào lên.

Tô Ngọc Ninh thì dùng chăn bọc lấy thân thể, cười hì hì vội vàng chạy xuống giường.

“Đại Lang, đừng náo loạn nữa.” Nhìn Trương Vân Xuyên xuống giường đuổi theo, Tô Ngọc Ninh xin tha: “Chàng còn có cả đống việc chính cần đi làm đó, ta cũng không muốn bị người ta mắng là yêu phụ.” “Vậy nàng đáp ứng ta, quay về hầu hạ ta thật tốt, bằng không ta hôm nay thế nào cũng phải thu thập nàng hẳn hoi mới được.”

Trương Vân Xuyên ép Tô Ngọc Ninh đến góc tường, giương nanh múa vuốt, một bộ tư thái sói xám lớn. “Được, ta đáp ứng chàng.”

Tô Ngọc Ninh hờn dỗi đáp ứng. “Vậy còn tạm được.”

Trương Vần Xuyên véo cái mũi Tô Ngọc Ninh, lúc này mới từ bỏ ý đồ bất lương.

Tô Ngọc Ninh lấy ra quần áo rơi rải rác ở trên mặt đất, tự mình mặc giúp Trương Vần Xuyên.

“Đại Lang, chàng hôm qua đi xem đồng muối như thế nào?”

Tô Ngọc Ninh vừa giúp Trương Vần Xuyên mặc quần áo, vừa dò hỏi. “Người làm muối của đồng muối so với nông dân sống còn khổ hơn nha.”

Trương Vân Xuyên cảm thán nói: “Bọn họ chịu nắng chịu gió, mỗi ngày lao động nặng nề vất vả, lại ấm no cũng khó duy trì.”

Hải Châu là trọng địa sản xuất muối của Đông Nam Tiết độ phủ, hầu như tám chín thành muối đầu là từ nơi này sản xuất ra.

Nơi này có mấy đồng muối quan phủ trực tiếp quản hạt.

Ngoài ra, còn muốn đồng muối tư to nhỏ.

Muối nơi này không chỉ cung ứng Đông Nam Tiết độ phủ, đồng thời cũng bán đi các nơi xa, là nơi sản xuất muối số một số hai của Đại Chu.

Trương Vân Xuyên hôm nay chiếm cứ Hải Châu, tự nhiên sẽ không bỏ qua sản nghiệp có thể sinh ra lượng lớn lợi nhuận này.

Vì thế, hắn chuyên môn rút thời gian, đi thị sát các đồng muối, hiểu biết tình huống sản xuất muối. Nhưng đi một vòng, trong lòng hắn có chút không dễ chịu.

Tuy Hải Châu mỗi ngày sản xuất lượng lớn muối.

Nhưng trên thực tế mấy vạn người làm muối lại có cuộc sống thê thảm không thôi.

Bọn họ ở trong túp lầu đơn sơ bên cạnh đồng muối, rất nhiều người thậm chí một gian phòng ốc hẳn hoi cũng không có.

Muối quan cùng muối tư lợi nhuận đều rất lớn, nhưng những người làm muối này lao động nặng nà, mỗi ngày lại chỉ có vẻn vẹn mấy đồng tiền.

Mấy đồng tiền này còn thường xuyên bị các quan viên Hải Châu phái tới quản lý đồng muối cắt xén tham ô.

Những người làm muối này đều là một ít người không có đất đai, bọn họ một khi mất đi công việc này, vậy liên phải đi xin cơm.

Cho nên cho dù gặp bóc lột áp bức, nhưng bọn họ vì sống sót, vì người nhà không đói bụng, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Tô Ngọc Ninh tự nhiên biết những người làm muối này ở đồng muối quan phủ cuộc sống thật sự khổ, cũng biết quản lý đồng muối rất hỗn loạn. Thấy Trương Vân Xuyên cũng nhìn ra mấy vấn đề này, nàng lập tức mở miệng nói: “Đại Lang, chàng nói không sai, những người làm muối này thật sự sinh hoạt ở trong nước sôi lửa bỏng.”

“Hải Châu hàng năm bán muối có thể thu không ít bạc.”

“Chỉ năm trước Hải Châu bán muối đã ước chừng có một ngàn vạn lượng bạc, chiếm cứ một nửa thu nhập của toàn bộ Hải Châu.”

“Ta cảm thấy chúng ta đã chiếm cứ Hải Châu, không thể phân công các quan viên ban đầu kia quản lý đồng muối nữa.”

“Những người đó chỉ biết bản thân vớt bạc, cũng không để ý người làm muối phía dưới chết sống, về lâu dài, sẽ xảy ra vấn đề.” Tô Ngọc Ninh nói với Trương Vân Xuyên: “Ta nghĩ chúng ta nên phái ra một người có thể tin cậy đi qua, tiếp nhận chuyện đồng muối.”

“Vậy nàng cảm thấy phái ai đi thì tốt đây?”

Trương Vân Xuyên cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tô Ngọc Ninh, hỏi. Tô Ngọc Ninh ôm cánh tay Trương Vân Xuyên, làm nũng nói: “Đô đốc đại nhân ngươi nếu không ngại, Tô Ngọc Ninh ta nguyện sẻ chia lo lắng cho đô đốc đại nhân.”

“Ta đã biết nàng không chịu ngồi yên ở đô đốc phủ.”

Trương Vần Xuyên nhìn Tô Ngọc Ninh một lần, nói: “Chẳng qua ở đồng muối gió thổi nắng phơi, sợ là không tới mấy ngày, cánh tay trắng noãn này của nàng phải phơi nắng thành than đen.”

“Có thể sẻ chia lo lắng cho đô đốc đại nhân, phơi nắng thành than đen lại tính là gì.”

“Phơi nắng thành than đen, ta sẽ phải đau lòng.”

Tô Ngọc Ninh thấy thế, lập tức hạ bớt yêu cầu, nói: “Đại Lang, Tần gia lúc trước làm ăn cùng chúng ta chàng còn nhớ không?”

“Ta làm sao không nhớ, nếu không phải Tần gia bán cho chúng ta muối tư, chúng ta cũng không có cách nào kiếm lấy bạc chiêu binh mãi mã.”

Tuy muối tư không phải thùng vàng đầu tiên của Trương Vân Xuyên, nhưng muối tư làm ăn kiếm lẫy bạc, thật sự đã giúp hắn giải quyết rất nhiều vấn đề.

Đặc biệt giai đoạn đầu khi thực lực còn yếu, nếu không phải bạc muối tư cuồn cuộn không ngừng cung cấp.

Hắn căn bản không có cách nào đi thu mua lòng người, chiêu binh mãi mã, cũng không đủ bạc đi lo lót trên dưới.

Hắn có thể có hôm nay, muối tư của Tô Ngọc Ninh kiếm lấy bạc không thể không tính công.

“Bởi vì chúng ta làm ăn với Tần gia, lúc trước chưa mua muối tư của Hải Châu Trương gia.”

“Trương gia này dưới cơn giận dữ, thiếu chút nữa diệt môn Tần gia, ý đồ bức bách chúng ta đi mua muối tư nhà bọn họ.”
Bình Luận (0)
Comment