Chương 1427: Lấy bất biến ứng vạn biến! (1)
Chương 1427: Lấy bất biến ứng vạn biến! (1)Chương 1427: Lấy bất biến ứng vạn biến! (1)
Tạo phản?
Nhưng không đến mức nha.
Gã chỉ là bị Tiết độ sứ Giang Vạn Thành miễn hết tất cả chức vụ, để gã đi Giang Châu đóng cửa suy nghĩ lại mà thôi.
Gã chỉ cần nhận sai cho tốt, nói không chừng về sau còn có cơ hội lại nhậm chức.
Nhưng bây giờ dưới trướng hắn tổn thất nặng nề, ở lúc uy vọng bị thương nặng lại làm chuyện cướp lấy quân quyền, đây là hỏng đầu óc sao?
Muốn tạo phản, cũng cần thời điểm có thực lực lại tạo phản chứ?
“Đô đốc đại nhân, Giang Vĩnh Dương này vốn là không muốn đoạt quyền.” Khổng Thiệu Nghỉ giới thiệu: “Hắn vốn là muốn phái người giết Giang Vĩnh Vân, để mình trở thành một người thừa kế còn sót lại của Tiết độ phủ, nhưng ai biết ám sát thất bại.” “Giang Vĩnh Vân này sau khi chật vật quay trở về Hữu Ky quân, lập tức phái người điều tra hung thủ khắp nơi, đầu mâu chỉ thẳng Giang Vĩnh Dương.”
“Giang Vĩnh Vân này thậm chí phát ra tin tức, đã tra được hung thủ, muốn phái binh giết Giang Vĩnh Dương làm chủ phía sau màn.”
“Đối mặt Giang Vĩnh Vân cố ý tạo áp lực bức bách, Giang Vĩnh Dương không chịu nổi áp lực, chuẩn bị bảo Lê đại đô đốc đi theo hắn khởi sự đoạt quyền, ai biết bị Lê đại đô đốc từ chối.” “Chính là vì như thế, hắn mới quyết định bí quá hóa liều, muốn giết chết Lê đại đô đốc, cướp lấy quyền to Tuần Phòng quân...”
“Chẳng qua Lê đại đô đốc có phòng bị, Giang Vĩnh Dương lúc này mới chưa thành công, cuối cùng chỉ có thể chạy trối chết.”
Trương Vân Xuyên sau khi xem tấu báo cùng nghe xong tham quân Khổng Thiệu Nghi nói một phen, cũng thổn thức không thôi.
Đại công tử này chí lớn nhưng tài mọn hắn là biết, nhưng lúc trước ít nhất vẫn chịu ném bạc, vẫn hiểu được một ít thủ đoạn lôi kéo người ta.
Ít nhất không giống bây giờ nhìn qua ngu xuẩn như vậy. Chỉ là không ngờ gã thế mà đi tới một bước này.
“Quả nhiên là thấy lợi tối mắt nha!” Đối mặt quyền thế dụ hoặc, Giang Vĩnh Dương quá mức sốt ruột. Trước là vì danh tiếng của mình tùy tiện xuất binh Phục Châu.
Sau khi thất bại lại không nghĩ lại vấn đề, ngược lại muốn xử lý em trai của mình.
Hắn không cam lòng mất đi quyền thế địa vị, rất nhiều chuyện đầu là đầu óc nóng lên liần đi làm, một bước sai, từng bước sai.
Không ngừng thất bại dẫn tới cuối cùng cảm xúc mất khống chế, mất đi lý trí, người thừa kế tốt đẹp làm thành thân bại danh liệt.
Cho nên người thông minh nữa, một khi cảm xúc mất khống chế, đầu sẽ làm một ít chuyện không thể nói lý.
Đông Nam Tiết độ phủ đại công tử Giang Vĩnh Dương bí quá hóa liều muốn đoạt quyền, bây giờ thất bại đào vong phủ Ninh Dương.
Tin tức này khiến Trương Vân Xuyên bất ngờ, đồng thời mơ hồ có chút hưng phấn.
Có thể đoán được là, Tiết độ sứ Giang Vạn Thành sau khi biết được tin tức này, chắc chắn tức giận, nói không chừng nội bộ Đông Nam Tiết độ phủ sẽ bùng nổ một hồi chiến sự. Đại công tử Giang Vĩnh Dương tuy chưa đạt được đại đô đốc Tuần Phòng quân Lê Tử Quân ủng hộ, Trấn Nam quân trong tay gã cũng hầu như đánh hết rồi.
Nhưng gã mấy năm nay vẫn là bồi dưỡng làm người thừa kế Tiết độ sứ, bên cạnh cũng tụ tập không ít người.
Trong đó bao gồm Đoàn Thanh Lâm tri phủ phủ Đông Sơn, Lương Thần tri phủ phủ Ninh Dương... một lượng lớn quan văn võ tướng. Những người này đã cột vào trên một con thuyền với đại công tử.
Đại công tử thất thế, nếu nhị công tử thượng vị, đối với bọn họ mà nói, khẳng định cũng sẽ không dễ sống. Bọn họ nếu muốn giữ được quyền thế của mình, vậy chỉ có mạo hiểm ủng hộ đại công tử, để tranh thủ trở thành một phe thắng lợi.
Nội bộ Đông Nam Tiết độ phủ một khi bùng nổ chiến sự quy mô lớn, tất nhiên sẽ làm Đông Nam Tiết độ phủ tự tiêu hao nội bộ, dân chúng sẽ có không ít thương vong.
Nhưng đối với Tả Ky quân bọn họ mà nói, cũng là một cơ hội tốt ngàn năm mới có một lần.
“Truyền tin cho đám người Đổng Lương Thần phủ Lâm Xuyên, nhất định phải đề cao cảnh giác, gắt gao nắm giữ quân đội ở trong tay.” Trương Vân Xuyên ở trong phòng trực của Quân Cơ các đi qua đi lại một lúc, quay đầu dặn dò mệnh lệnh đối với tham quân Khổng Thiệu Nghi. “Bây giờ Phục Châu bên kia đại quân tiếp cận, lúc nào cũng có thể tiến công phủ Lâm Xuyên.”
“Hôm nay lại xảy ra một chuyện như vậy, vậy cục diện phủ Lâm Xuyên chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp.”
“Bọn họ có thể đối mặt phiêu lưu không có trợ giúp, không có lương thảo, độc lập nghênh chiến Phục Châu quân.”
Trương Vân Xuyên dừng một chút, nói: “Một khi bọn họ không chống đỡ được, đừng liều mạng chống đỡ, có thể tạm thời lui về phía cảnh nội Trần Châu.”
“Ta cũng sẽ bảo Trần Châu Tào Thuận mang binh mã điều hướng Trần Châu cùng địa khu giao giới phủ Lâm Xuyên, chuẩn bị tiếp ứng bọn họ bất cứ lúc nào.” “Vâng!”
Binh mã dưới trướng đại đô đốc Tuần Phòng quân Lê Tử Quân đại đa số đều là Trương Vân Xuyên một tay dẫn dắt ra.
Đặc biệt tướng lĩnh bọn Đổng Lương Thần, càng là hắn một tay đề bạt lên.
Hôm nay tuy cống hiến ở dưới trướng Lê Tử Quân, trên danh nghĩa cũng không có quan hệ lệ thuộc Trương Vần Xuyên.
Nhưng trên thực tế Đổng Lương Thần trước sau vẫn tương đối nghe lời Trương Vân Xuyên vị thủ trưởng cũ này.
Hơn nữa không ít quan quần trung hạ tầng trong Tuần Phòng quân, cũng đều là người Trương Vân Xuyên đề bạt lên.