Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1428 - Chương 1428: Lấy Bất Biến Ứng Vạn Biến! (2)

Chương 1428: Lấy bất biến ứng vạn biến! (2) Chương 1428: Lấy bất biến ứng vạn biến! (2)Chương 1428: Lấy bất biến ứng vạn biến! (2)

Có các quan quân nòng cốt này, dẫn tới Trương Vân Xuyên đối với Tuần Phòng quân vẫn có sức khống chế nhất định.

Cho nên sức ảnh hưởng của Trương Vân Xuyên ở bên trong Tuần Phòng quân trên thực tế vượt xa Lê Tử Quân vị đại đô đốc này.

“Bảo Điền Trung Kiệt của Quân Tình tỉ truyền tin cho nhân viên quân tình đóng giữ các nơi, cần bọn họ nhất định phải nắm giữ chặt chẽ thế cục phát triển.”

“Các nơi xảy ra gió thổi cỏ lay, cần kịp thời báo cáo lên.”

“Vâng!”

Sự kiện đại công tử Giang Vĩnh Dương khiến Trương Vân Xuyên dự cảm được, Đông Nam Tiết độ phủ mưa gió sắp đến. Nhưng hắn hôm nay thân là đại đô đốc Tả Ky quân, vô luận là thực lực hay sức ảnh hưởng, đều khiến hắn có tự tin thong dong ứng đối cục diện hỗn loạn.

Vì thế, hắn cũng không quá mức để ở trong lòng.

Hôm nay quân đội chính quy của hắn ở Hải Châu đã có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng Lang Tự doanh, Hổ Tự doanh, Kiêu Ky doanh tám doanh quân đội.

Trừ bảy doanh quân đội này, hắn còn để Lâm Hiền đảm nhiệm Hải Châu đoàn luyện sứ, lại xây dựng năm Bổ Sung doanh.

Chỉ cần hắn muốn, lấy Hải Châu bây giờ nhiều lưu dân như vậy, hắn có thể lập tức lại dựng lên một mũi quân đội bốn năm vạn người.

Đến lúc đó cho dù tiến công không đủ, vậy bảo đảm Hải Châu an toàn và ổn định, vẫn là dư dả.

Bây giờ thế cục còn chưa rõ ràng, tùy tiện xuống sân sẽ chỉ làm mình hai mặt thụ địch.

Vì thế Trương Vân Xuyên quyết định chờ thêm một chút, quan sát một phen.

Cho nên hắn quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, trước không cần vội vã ra tay, đợi sau khi thời cơ chín mùi, lại áp dụng hành động tương ứng.

“Quân Nhu tỉ của ngươi cũng phải bắt đầu hành động.”

Trương Vân Xuyên nói với tham quân Khổng Thiệu Nghỉ: “Chúng ta ở Hải Châu kiếm được nhiều bạc như vậy, chung quy không thể chất đống ở trong phủ khố mốc meo.”

“Ngươi quay đầu đi bàn bạc với Tiền Phú Quý một phen, tổ chức lượng lớn thương đội ra ngoài, mua đồ cho tai”

“Phàm là thứ Hải Châu chúng ta cần, đều mua về lượng lớn!”

“Lương thực, vải vóc, đồ sắt, giáp trụ, chiến mã, có cái gì mua cái đó, chúng ta cần cố hết sức biến bạc thành vật tư, để ứng đối tình thế hôn loạn.”

Khổng Thiệu Nghi liền nói ngay: “Đô đốc đại nhân, ta đã tổ chức năm thương đội đi phủ Đông Sơn, phủ Long Hưng các nơi mua lương thực vải vóc, hôm qua đã xuất phát.” “Lúc buổi tối ta lại đi tìm Tiền lão gia bàn bạc một phen, để bọn họ ra mặt lại tăng thêm cường độ mua sắm.”

“Ừm.”

Trương Vần Xuyên sau khi dặn dò tham quân trực ban Khổng Thiệu Nghi một phen, sau đó cáo từ.

“Vậy ngươi làm việc trước, ta về nhà sau.”

“Cung tiễn đô đốc đại nhân!”

Tham quân Khổng Thiệu Nghi sau khi tiên Trương Vân Xuyên ra khỏi Quân Cơ các, lúc này mới quay trở về phòng trực ban của mình, mài mực cầm bút, bắt đầu bận rộn. Trương Vân Xuyên vừa cất bước tiến vào sân nhà sau, Xuân Lan ở cửa quan sát như bỏ chạy đi vào phòng. Khi Trương Vân Xuyên đi đến dưới bậc thang, Tô Ngọc Ninh cố ý trang điểm một phen liền chủ động đi ra đón.

“Đại Lang!”

“Chàng đã về rồi.”

“Hôm nay trang điểm rất đẹp.” Trương Vân Xuyên tiến lên, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương kia của Tô Ngọc Ninh, vẻ mặt đầy vui mừng.

“Đại Lang, ý tứ chàng chính là ta trước kia không đẹp sao?”

Tô Ngọc Ninh nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên hỏi.

“Đẹp, đẹp!” “Nàng thiên sinh lệ chất, ta thích nhất!”

Trương Vần Xuyên nói xong, kéo Tô Ngọc Ninh vào trong lòng mình, bàn tay sờ lên chỗ to tròn, vươn đầu ra muốn hôn môi.

“Ai da, vừa về đã làm chuyện xấu, có người nhìn đó.”

Tô Ngọc Ninh lập tức đẩy ra Trương Vân Xuyên, trên mặt xuất hiện một mảng ửng đỏ thẹn thùng.

Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột vội vàng của đô đốc đại nhân nhà mình, nha hoàn Xuân Lan đứng ở một bên che miệng, cười khì khi.

“Con nhỏ này, ngươi cười cái gì.”

Tô Ngọc Ninh đỏ mặt quay đầu lườm nha hoàn Xuân Lan một cái, cười mắng: “Mau đi thúc giục phòng bếp đưa lên đồ ăn.”

“Vâng, tiểu thư.”

Xuân Lan cười chạy ra, Trương Vân Xuyên và Tô Ngọc Ninh thì tiến vào trong phòng.

Tô Ngọc Ninh tiến lên, chủ động thay Trương Vân Xuyên cởi xuống chiến bào mặc ở trên người, thay hắn cởi giáp trụ.

“Ai da, Đại Lang, đừng quậy.” Trương Vần Xuyên lại từ phía sau ôm Tô Ngọc Ninh, ghé đầu đến bên lỗ tai của nàng thổi khí nóng, làm Tô Ngọc Ninh cười hì hì tránh né. “Buông ta ra trước, đi rửa tay trước, chuẩn bị ăn cơm rồi.” Tô Ngọc Ninh không ngừng vặn vẹo thân thể tránh né một đôi ma trảo đó của hắn.

“Ta không muốn ăn cơm, ta muốn ăn nàng.” Trương Vân Xuyên háo sắc nói.

“Chàng cũng thật xấu ——”

Tô Ngọc Ninh dùng sức véo thịt mềm bên hông Trương Vân Xuyên một cái, lúc này mới giãy thoát Trương Vân Xuyên ôm ấp.

Hai người sau khi ở trong phòng đùa giốn một phen, hơn mười món ăn nóng hôi hổi cũng đưa vào trong nhà ăn.

Có lẽ là Trương Vân Xuyên sắp cưới tứ tiểu thư khiến Tô Ngọc Ninh sinh ra một ít cảm giác nguy cơ. Cho nên bây giờ Tô Ngọc Ninh trừ quản làm ăn muối tư, cũng không chạy loạn khắp nơi, ngược lại là thời gian ở lại đô đốc phủ nhiều hơn một chút.

Nàng cùng Trương Vân Xuyên dính lấy nhau thời gian dài rồi, cảm tình đôi bên cũng được tiến một bước xâm nhập.
Bình Luận (0)
Comment