Chương 1482: Cướp bóc! (1)
Chương 1482: Cướp bóc! (1)Chương 1482: Cướp bóc! (1)
“Đương nhiên, thủ được thành Lâm Xuyên đầu là ý nghĩ một phía của ta, thắng bại ta cũng không biết được.” Lê Tử Quân thở dài một hơi nói: “Phục Châu quân một lần này dốc cả ổ mà tới, Tuần Phòng quân chúng ta có thể ngăn được hay không, trong lòng ta cũng không tự tin.”
“Lê Tử Quân ta nếu chết, cũng không thể mang các ngươi cũng kéo theo chôn cùng.”
“Các ngươi nếu ai muốn rời khỏi nơi này, ta cũng tuyệt đối sẽ không ngăn trở.”
“Ta sẽ viết cho các ngươi một thủ lệnh, cho các ngươi về hậu phương đóng giữ hoặc vận lương, các ngươi liền có thể rời khỏi thành Lâm Xuyên.”
“Các ngươi đến lúc đó đi Giang Châu cũng tốt, đi tìm Trương Đại Lang cũng thế, đến lúc đó đều tùy các ngươi đi.”
Lê Tử Quân cường điệu nói với mọi người: “Ta chỉ là hy vọng các ngươi về sau, vẫn để ý thiên hạ thương sinh, các ngươi ăn là lương thực dần chúng cho, các ngươi làm việc phải xứng đáng với một bộ quân phục này trên người.”
Tham tướng Lưu Vân hỏi: “Đại nhân, chúng ta nếu ởi rồi, vậy ngài làm sao bây giờ?”
Lê Tử Quân trừng mắt nói: “Cho dù chỉ có một mình ta, ta cũng phải chất trận ở trên đầu tường thành Lâm Xuyên!”
“Ta muốn để Phục Châu quân đám rác rưởi này nhìn xem, Đông Nam Tiết độ phủ ta không phải đầu là hạng tham sống sợ chết, vẫn có kẻ không sợ chết!”
“Đại nhân, ta theo ngươi cùng nhau thủ thành Lâm Xuyên!”
Giáo úy Kỷ Ninh mở miệng nói: “Cùng lắm là chết, lão tử không quan tâm!”
“Chỉ là ta ở lại chỗ này, không phải vì đám quyền quý đó của Giang Châu, chỉ là niệm tới đại nhân tốt với tal”
“Đại nhân, ta cũng sẽ không đi, phải chết cùng chết!” Tham tướng Lưu Vân cũng mở miệng phụ họa.
Đổng Lương Thần và Hà Khuê bọn họ đầu nhìn nhau một cái, đều lộ ra nụ cười khổ.
Lê Tử Quân không đi, bọn người Lưu Vân, Kỷ Ninh cũng không đi, bọn họ nếu đi rồi, vậy lại có có gì khác với đào binh đâu?
Bọn họ sợ là cả đời đầu trong lòng khó yên.
Trương đại đô đốc tuy muốn bọn họ bảo tồn thực lực.
Nhưng Trương đại đô đốc cũng từng nói, bọn họ phải lấy chiến ngăn chiến, đánh ra một cái thái bình thịnh thế.
Bọn họ bây giờ rút, vậy vô số thành trấn thôn xóm phía sau bọn họ đầu phải rơi vào tay địch, sẽ lâm vào chiến hỏa.
Không bảo hộ được lê dân, bọn họ cho dù còn sống, vậy lại có ý nghĩa gì đâu.
Hôm nay kẻ địch thế đến rào rạt, bọn họ thân là quân nhần, nên vùng lên chống lại, mà không phải né tránh chiến đấu chạy trốn.
Trần Châu, thôn Ngõa Phòng. Lượng lớn “thủy khấu” đang tụ tập ở nơi này nghỉ ngơi hồi phục.
Chiến mã hí vang, từng chiếc xe ngựa chở đầy lương thực, tiền tài hàng hóa... đang dừng ở trên đường lớn cạnh thôn.
Bò dê các loại súc vật cũng đều đeo lên dây thừng, buộc khắp nơi.
Trong ngoài thôn, khói bếp lượn lờ, đám thủy khấu đang bắc bếp nấu cơm, khắp nơi đều là tiếng hoan hô cười nói.
Đám Đãng Khấu quân Quang Châu Tiết độ phủ này giả trang thủy khấu ở trong thời gian ngắn, tập kích mấy chục thôn thuộc về thành Bắc An, cướp bóc lượng lớn tiền tài lương thực.
Quang Châu Tiết độ phủ hàng năm liên tục chiến tranh, nghèo rách mùng tơi.
Một lần này Đãng Khấu quân xâm nhập cảnh nội Trần Châu Đông Nam Tiết độ phủ, là gặp cái gì cướp cái đó.
Trong phòng khách nhà lớn của một tài chủ thôn Ngõa Phòng, hơn mười tướng lĩnh cầm đầu ngồi vây quanh ở trước bàn lớn cười nói chờ đồ ăn. Ở trong một căn phòng phía sau phòng khách, thì không ngừng truyền ra tiếng nữ tử khóc cùng rên rỉ, trong đó còn kèm theo tiếng cười điên cuồng thô lỗ.
Các tướng lĩnh này thường thường hướng về căn phòng truyền ra thanh âm nhìn quét vài lần, phát ra nụ cười ý vị sâu xa.
“Gà hầm tới rồi!”
Chỉ nghe một quân sĩ bưng một cái chậu lớn tiến vào phòng khách, trong cái chậu to là vài con gà béo hầm chín.
Sau khi nhìn thấy gà béo, mọi người trực tiếp nuốt nước bọt.
Có giáo úy lập tức đưa tay muốn đi bẻ chân gà, lại bị một tướng lĩnh bên cạnh võ bật cái tay hắn trở về. “Ngươi con mẹ nó gấp như khỉ cái gì!”
Tướng lĩnh đó cười mắng: “Tham tướng đại nhân còn chưa đi ra đầu, ngươi con mẹ nó cứ chờ trước!” Giáo úy xấu hổ cười nói: “Hề hề, ta đây không phải thay tham tướng đại nhân nếm thử trước thịt gà này hương vị như thế nào sao.”
“Tham tướng đại nhân, ăn cơm thôi!”
Có người hướng về trong phòng hô. Một lát sau, tham tướng Hồ Chí Dũng xách quần, từ trong phòng đi ra.
Hồ Chí Dũng cười mắng: “Con mẹ nó, mệt chết lão tử!”
“Hề hề, tham tướng đại nhân cũng thật dũng mãnh, mới vừa rồi chúng ta ở bên ngoài nghe được tiếng la của con nhỏ kia cũng sắp hất tung nóc nhà rồi.”
Hồ Chí Dũng nghe được có người khen hắn, trên mặt cũng lộ ra nét tự hào.
“Còn đừng nói, con nhỏ này hôm nay bắt vừa trắng vừa non, tốt hơn đứa kia ngày hôm qual”
“Tham tướng đại nhân, ngài ngồi.” Có giáo úy vội đứng dậy, nhường chỗ ngồi của mình cho tham tướng Hồ Chí Dũng mới vừa hoạt động một phen ở trên bụng nữ nhân.
Hồ Chí Dũng tùy tiện ngồi xuống, lại có thủ hạ nở đầy nụ cười đưa một cái chân gà béo tới trên tay hắn. Mới vừa rồi hắn ở trên bụng nữ nhân lăn lộn một phen, tiêu hao không ít thể lực.
Hắn tiếp nhận chân gà hung hăng cắn một miếng, bắt đầu nhai nuốt cả miếng lớn.