Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1483 - Chương 1483: Cướp Bóc! (2)

Chương 1483: Cướp bóc! (2) Chương 1483: Cướp bóc! (2)Chương 1483: Cướp bóc! (2)

“Ừm, con gà béo này làm không tồi, ngonl”

Hồ Chí Dũng gọi mọi người nói: “Con mẹ nó, đều nhìn ta làm gì, ăn đi, chẳng lẽ còn chờ lão tử tự mình cho các ngươi ăn hả!”

“Vâng!”

“Ăn thôi!”

Bọn họ ngay sau đó đầu ùn ùn ra tay, có người bẻ chân gà, có người bẻ cánh gà, người nào cũng ra sức ăn.

Bọn họ tuy là tướng lĩnh Quang Châu Tiết độ phủ, nhưng trên thực tế cuộc sống cũng kham khổ.

Sau khi vào Trần Châu, tuy mỗi ngày đầu thịt cá, nhưng bọn họ vẫn như cũ cảm thấy như ăn không đủ. Khi mọi người ăn gà béo hầm, có hỏa đầu binh lại lục tục bưng lên không ít đồ ăn.

Hồ Chí Dũng sau khi gặm hai cái đùi gà to, lúc này mới nâng chân đạp giáo úy bên cạnh một cước, nói: “Con mẹ nó, đi, lấy hai vò rượu ngon tới đây!”

“Vâng!”

Giáo úy kia xoay người đi ra ngoài, một lát sau, ôm hai vò rượu ngon vào phòng.

Mọi người mở bùn niêm phong, mỗi người một bát, uống rượu ăn thịt, động tác thô lỗ lại hào sảng.

“Tham tướng đại nhân, chúng ta bầy giờ đi ra cũng vài ngày rồi, cũng cướp không ít thứ tốt, khi nào trở về đây?” Ăn uống được một lúc, một giáo úy mở miệng hỏi tham tướng Hồ Chí Dũng chuyện đường về.

Mọi người cũng đều ném ánh mắt về phía tham tướng Hồ Chí Dũng, chờ hắn hạ quyết định.

Dù sao hắn là người dẫn đội một lần này.

“Gấp cái gì."

Tham tướng Hồ Chí Dũng uống một hớp rượu lớn, nói: “Chúng ta thật không dễ gì đi ra một chuyến, ở bên này nán lại thêm vài ngày.”

Một giáo úy nói: “Nhưng ta nghe nói Tả Ky quân đóng giữ Trần Châu đã trở về thành Bắc An.”

“Ta lo lắng chúng ta ở lại bên này thời gian quá dài mà nói, có thể sẽ đụng phải bọn họ.”

Hồ Chí Dũng khẽ nhướng mày, hỏi: “Sao, ngươi sợ à?”

Giáo úy trả lời: “Tham tướng đại nhân, xem ngươi nói kìa, ta chỉ là một tên quê mùa, thật không biết chữ sợ này là viết như thế nào!” “Vậy còn được.”

Hồ Chí Dũng nhìn mọi người một lần, nói: “Tả Ky quân tính là cái rắm nhat”

“Trần Châu này chúng ta cũng không phải đến lần đầu, chúng ta gặp Tả Ky quân một lần đánh một lần, mỗi lần đều mang bọn hắn đánh cho tè ra quần!”

“Bọn hắn bây giờ nếu ngoan ngoãn ở lại thành Bắc An, vậy lão tử cướp đủ liền trở về.”

“Bọn hắn nếu không hiểu chuyện, lão tử ngay cả thành Bắc An cũng đánh hạ cho hắn!”

Hồ Chí Dũng nói lời này là có tự tin. Đãng Khấu quân bọn họ cũng từng đến Trần Châu đánh cướp, lúc ấy đóng giữ Trần Châu cũng là Tả Ky quân.

Bọn họ giao thủ vài lần với Tả Ky quân, đầu là lấy Tả Ky quân thất bại kết thúc.

Mỗi một lần bọn họ đều là thắng lợi trở về.

Bây giờ Tả Ky quân tuy đã thay đổi đại đô đốc, quân kỷ cũng so với trước kia nghiêm minh hơn một chút. Nhưng Tả Ky quân đóng giữ Trần Châu tổng cộng cũng chỉ bảy tám ngàn người, bọn họ một lần này xuất động chính là sáu ngàn binh mã tinh nhuậệ.

Cái này nếu đụng phải Tả Ky quân, hắn quả thật không sợ!

Các tướng lĩnh này dưới trướng Hồ Chí Dũng cũng đều là hạng không sợ trời không sợ đất.

Nghe xong Hồ Chí Dũng nói như vậy, chút lo lắng kia trong lòng nhất thời tan thành mây khói.

Có tướng lĩnh uống tới mức mặt đỏ bừng hỏi: “Tham tướng đại nhân, vậy chúng ta kế tiếp đi cướp chỗ nào đây?”

Hồ Chí Dũng nghĩ một chút, nói: “Thôn trấn xung quanh đầu bị chúng ta cướp rồi, chúng ta một lần này đi cướp nơi xa một chút!” “Chúng ta kế tiếp đi cướp trấn Trúc Khê cùng thôn xung quanhl”

“Sau khi cướp những nơi này, chúng ta liền dẹp đường về phủ!”

Các tướng sau khi nghe xong, đều bày tỏ tán thành.

“Đổng Đại Vượng!”

“Tham tướng đại nhân có gì phân phó?”

Hồ Chí Dũng nói với giáo úy Đổng Đại Vượng: “Một lần này cướp trấn Trúc Khê ngươi không cần đi nữa.” “Ngươi phụ trách mang mấy thứ này chúng ta cướp, toàn bộ áp tải đến bến tàu trấn Đông Nghĩa, chuyển lên thuyền trước.” Giáo úy Đổng Đại Vượng nghe vậy, nhất thời biến thành mặt mướp đắng.

“Tham tướng đại nhân, việc áp tải đồ này để một đô úy đi làm là được rồi, ta vẫn là đi theo ngươi đi đánh trấn Trúc Khê đi?”

Hồ Chí Dũng trừng mắt mắng: “Lão tử bảo ngươi áp tải thì áp tải, nói lời thừa nhiều như vậy làm cái gì!” “Vâng!”

Giáo úy Đổng Đại Vượng không dám làm trái ý tứ tham tướng Hồ Chí Dũng, vội đáp ứng.

Thấy Đổng Đại Vượng đáp ứng, Hồ Chí Dũng lúc này mới hài lòng gật gật đầu. “Ngươi con mẹ nó không phải là muốn cướp thêm một chút đồ sao, chút tâm tư nhỏ đó của ngươi, đừng cho rằng lão tử không biết.”

Lời của Hồ Chí Dũng khiến Đổng Đại Vượng có chút chột dạ gãi gãi đầu, không dám hé răng.

“Ngươi yên tâm, một lần này ngươi tuy không đi trấn Trúc Khê, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi!”

“Đấn lúc đó thứ cướp về, chia ngươi ít nhất hai thành, lại kiếm cho ngươi mười hoàng hoa đại khuê nữ, mệt chết tên chó ngươi!”

“Ha ha ha hai”

Sau khi nghe được lời này, mọi người đều cười vang.

Đổng Đại Vượng được Hồ Chí Dũng hứa hẹn, bất mãn trong lòng nhất thời tiêu tán không còn dấu vết. “Tham tướng đại nhân yên tâm, đừng nói mười cô nàng, thêm mười đứa nữa ta cũng nuốt được!” “Được, cứ quyết định như vậy!”

Hồ Chí Dũng vung tay lên, nói với mọi người: “Sau khi ăn uống no đủ, đồ cướp được đều giao cho Đổng Đại Vượng đưa về!”

“Người khác đi theo ta cướp trấn Trúc Khê!”
Bình Luận (0)
Comment