Chương 151: Huyết chiến phố dài (2)
Chương 151: Huyết chiến phố dài (2)
Bây giờ Đại Chu vương triều phiên trấn cát cứ, đạo phỉ hoành hành, sức thống trị đã lung lay sắp đổ.
Hắn so với sống tạm, không bằng đầu nhập dưới trướng Trương Vân Xuyên người quen cũ mình kính trọng này, oanh oanh liệt liệt làm ra một phen sự nghiệp!
“Thiếu gia, ngươi thật sự quyết định muốn đi theo Trương Vân Xuyên làm?”
Cừu thúc cũng lo lắng thiếu gia nhà mình đầu óc nóng lên, làm ra quyết định gì không sáng suốt.
“Ta nghĩ kỹ rồi.”
“Ta hơn hai mươi năm qua ở dưới gia tộc che chở, sống phóng túng, thả ưng thả chó, không làm gì đàng hoàng.”
“Nửa đời sau cũng không muốn trốn đông trốn tây, trở thành chuột chạy qua đường mỗi người kêu đánh.”
“Đại trượng phu sinh gặp loạn thế, nên oanh oanh liệt liệt làm ra một phen sự nghiệp, mới không uổng công đến trên đời một chuyến!”
Vương Lăng Vân nhìn Cừu thúc nói: “Cừu thúc, Vương gia ta tuy có ân cứu mạng đối với ngươi, nhưng ngươi mấy năm nay cũng thay Vương gia chúng ta làm không ít chuyện.”
“Mấy năm nay cũng dãi nắng dầm mưa, ân tình đã sớm trả xong rồi.”
“Ngươi cũng không nợ Vương gia chúng ta cái gì.”
“Bây giờ Vương gia ta cũng không còn nữa, ngươi đi tìm một chỗ mai danh ẩn tích, sống cuộc sống an ổn đi.”
“Chúng ta hôm nay tạm biệt ở đây.” Vương Lăng Vân nói với Cừu thúc: “Mấy ngày nay, cũng may có ngươi chăm sóc, Vương Lăng Vân ta khắc trong tâm khảm, kiếp sau lại báo.”
“Thiếu gia.” Cừu thúc cười nói: “Ta nếu là muốn đi, đã sớm đi rồi.”
“Ta hơn nửa đời người đều sinh hoạt ở Vương gia, cũng không có chỗ nào để đi.”
“Ngươi đã muốn làm sơn tặc, vậy cùng đi thôi.”
“Coi như có thể chiếu cố lẫn nhau.”
“Được.” Vương Lăng Vân cũng ngẩn người.
Hắn nhìn Cừu thúc, cũng lộ ra nụ cười: “Về sau ngươi già rồi, ta dưỡng lão tống chung* cho ngươi.”
chăm sóc bên giường trước khi mất
“Phi phi phi, nói ủ rũ gì thế.” Cừu thúc cười mắng: “Điềm xấu!”
“Cừu thúc, đi, ta hôm nay cũng muốn đại náo huyện Tam Hà!”
Vương Lăng Vân cầm trường đao nhỏ máu, gọi Cừu thúc ra ngoài giúp Trương Vân Xuyên.
Khi Vương Lăng Vân dẫn theo Cừu thúc quay trở lại, bọn Trương Vân Xuyên đã cứu xong người, đang từ đại lao huyện nha rút ra bên ngoài.
“Rút!”
“Đừng ham chiến!”
Một lần này bọn Trương Vân Xuyên tổng cộng mới đến hơn một trăm năm mươi huynh đệ.
Những huynh đệ này trừ một ít huynh đệ cũ có chút sức chiến đấu ngoại, đại đa số huynh đệ đều không có kinh nghiệm chiến đấu gì.
Bọn họ dựa vào đánh bất ngờ đánh thủ vệ huyện Tam Hà một cái không kịp trở tay, cứu người ra.
Nhưng sau khi một đội Tuần bộ doanh này phản ứng lại, bọn họ nhất thời có chút không chịu nổi.
Một đội Tuần bộ doanh này ở lại huyện Tam Hà ước chừng bảy tám mươi người.
Tuy bọn họ nhân số ít, ngay từ đầu thương vong không ít.
Nhưng bọn họ trang bị đầy đủ, huấn luyện bài bản.
Trương Vân Xuyên cũng không trông cậy vào đám ô hợp chưa huấn luyện này dưới trướng mình có thể đọ sức với người Tuần bộ doanh.
Hắn mắt thấy xấp xỉ rồi, liền muốn dẫn đội nhanh chóng thoát ly.
Hắn đã phái Lâm Hiền đi bắt huyện lệnh.
Chỉ cần huyện lệnh ở trong tay bọn họ, đến lúc đó những người này cũng không dám đuổi theo.
Bọn họ có thể thong dong rút lui.
“Đừng để bọn hắn chạy!”
“Nếu đám người này chạy mất, chúng ta đều phải chết!”
“Đuổi theo cho lão tử!”
Người Tuần bộ doanh bị đánh bất ngờ, lập tức chết hai ba mươi người, tổn thất không nhỏ.
Mắt thấy đám sơn tặc này cứu người xong liền bỏ chạy, đô úy Tuần bộ doanh bình tĩnh trở lại cũng trừng đôi mắt đỏ rực, không muốn buông tha bọn Trương Vân Xuyên.
Bọn họ chính là chuyên môn phụ trách trông coi đám gia quyến sơn tặc này.
Đám gia quyến này nếu đánh mất, vậy Lê Tử Quân thế nào cũng chém bọn họ.
Cho nên đám người Tuần bộ doanh cũng tựa như dã thú bị chọc giận, mắt đỏ rực đuổi theo.
Mấy huynh đệ lạc đàn bị người Tuần bộ doanh đuổi kịp, máu văng tung tóe.
“Con mẹ nó!”
“Đám người Lâm gia đâu!”
Trương Vân Xuyên rống lên: “Huyện lệnh sao còn chưa bắt tới đây!”
Hắn còn trông cậy vào khống chế huyện lệnh, bình yên thoát thân.
Nhưng bây giờ người Tuần bộ doanh cắn chặt bọn họ không tha, Lâm Hiền lại còn chưa thấy bóng dáng.
“Vân Xuyên huynh đệ!”
“Ta đến đây!”
Lúc này, đột nhiên trên đường phía trước lao ra một đội nhân mã, đầu lĩnh rõ ràng là nguyên ngũ đương gia Bàng ngũ gia của Cửu Phong sơn.
Cửu Phong sơn lúc trước sau khi bị nội ứng ngoại hợp công hãm, bọn Bàng ngũ gia đều trở thành tù binh.
Nếu không phải xảy ra chuyện Ninh Dương phủ luân hãm mà nói, bọn họ đám sơn tặc này đều phải áp giải đến Ninh Dương phủ chém đầu thị chúng.
Nhưng Trương Vân Xuyên công hãm Ninh Dương phủ, điều này khiến bọn Bàng Bưu chỉ có thể tạm thời giam giữ ở huyện Tam Hà.
Ai biết Trương Vân Xuyên bây giờ lại dẫn người tập kích huyện Tam Hà, ma xui quỷ khiến thế nào cũng cứu bọn họ.
Mới vừa rồi hỗn loạn, bọn Bàng Bưu không biết người cứu là ai, chỉ để ý chạy.
Nhưng ở thời điểm chạy trốn trùng hợp gặp Lâm Hiền từ huyện nha đi ra.
Hỏi mới biết được, một lần này người dẫn đội thế mà là Trương Vân Xuyên.
Cho nên Bàng ngũ gia không nói hai lời, tụ lại huynh đệ dưới trướng mình, lại cùng bọn Lâm Hiền quay về hỗ trợ.
“Các huynh đệ, xử lý bọn hắn!”
Trong tay Bàng Bưu cầm một cây Đại Khảm Đao, tựa như thiên thần hạ phàm, rống lên lao về phía Tuần bộ doanh đang đuổi tới.
“Giết!”
“Báo thù!”
Huynh đệ phía sau Bàng Bưu ước chừng có hơn hai trăm người cũng đều rống giận lao về phía người của Tuần bộ doanh.