Chương 152: Hợp nhất (1)
Chương 152: Hợp nhất (1)
Bọn họ vốn đều là sơn tặc Cửu Phong sơn.
Bọn họ không phải là đám người mới Lang tự doanh mới vừa nhập bọn kia.
Bọn họ đại đa số đều là giặc cướp nhiều năm, vong mệnh đồ đích thực trên tay đều từng có mạng người.
Cửu Phong sơn bị Tuần bộ doanh diệt, trong lòng đám sơn tặc này cũng nghẹn một ngọn tà hỏa.
Bây giờ kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt!
Hơn hai trăm người vung binh khí hỗn độn, hung tợn lao vào đội ngũ Tuần bộ doanh, hai bên ở trên phố dài lâm vào hỗn chiến.
Chỉ thấy trường đao bổ dọc chém ngang, máu văng khắp nơi, không ngừng có người kêu thảm ngã xuống đất.
“Huyện lệnh đâu? !”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Lâm Hiền thở hổn hển, lớn tiếng hỏi.
“Chưa chặn được, chạy rồi.”
Lâm Hiền mở miệng nói: “Ta lo lắng ngươi bên này không phải đối thủ của Tuần bộ doanh, cho nên dẫn người tới tiếp ứng.”
“Vừa vặn gặp Bàng ngũ gia, cho nên cùng nhau tới đây!”
“Coi như cẩu quan đó tốt số!”
Trương Vân Xuyên nhìn một lượt đám người Bàng Bưu đang chém giết với Tuần bộ doanh, cũng giơ lên cao trường đao.
“Lên, lên hết hỗ trợ!”
“Đánh gục hết Tuần bộ doanh cho ta!”
“Bằng không hôm nay chúng ta đều không đi được!”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy bọn Bàng ngũ gia hung mãnh như vậy, nhất thời cũng trở nên tự tin.
Người dưới trướng hắn chưa từng trải qua đao thật thương thật, cho nên đánh không lại Tuần bộ doanh.
Nhưng bây giờ đến đây hơn hai trăm trợ thủ, hắn cảm thấy mình lại được rồi!
Trương Vân Xuyên cũng dẫn theo một đám huynh đệ vết thương chồng chất giết vào chiến đoàn.
Người Tuần bộ doanh còn có thể đánh cũng chỉ bốn năm mươi người.
Bọn họ vừa rồi nghẹn một hơi truy kích, đó cũng là muốn bắt vài tên sơn tặc, đến lúc đó còn dễ báo cáo kết quả công tác cho bên trên.
Nhưng bây giờ đối mặt bọn Trương Vân Xuyên phản kích, cũng bị đánh cho ngây dại.
Đặc biệt đám người Bàng ngũ gia chiến lực so với huynh đệ Lang tự doanh cao hơn không chỉ một cấp bậc.
Chỉ không đến nửa nén hương thời gian, Tuần bộ doanh đã không còn mấy người đứng.
Đối mặt sơn tặc người đông thế mạnh, cũng không phải bọn họ không muốn phá vây.
Mà là ở trên đường phố chật hẹp, bọn họ bị mấy trăm người vây chém, chạy cũng không chạy ra được.
Chung quanh đều là đao lấp lánh.
Dù là bọn họ huấn luyện có bài bản, cũng không chịu nổi đàn sói nha.
Bọn họ chỉ có thể bị ép dùng thân thể máu thịt cứng rắn chống đỡ đao bổ về phía bọn họ, thẳng đến lúc bị chém ngã ở trong vũng máu.
“Con mẹ nó!”
“Ngươi cuồng nữa đi!”
“Đuổi nữa đi!”
“Lão tử không chạy nữa!”
Trương Vân Xuyên đè chặt đô úy tựa như hồ lô máu kia, xách đao hướng về ngực gã hung hăng đâm mấy đao, giết chết gã ngay tại chỗ.
…
Bọn Trương Vân Xuyên phản kích một cái, trực tiếp mang hơn năm mươi binh sĩ Tuần bộ doanh đuổi theo ra chém ngã hết ở trong vũng máu bên đường.
Rất nhiều người của Tuần bộ doanh có thể nói là chết không nhắm mắt.
Bọn họ thấy Trương Vân Xuyên một đám sơn tặc này chiến lực không mạnh, lúc này mới xách đao đuổi theo.
Bọn họ cảm thấy mình đã chiếm thượng phong.
Chỉ cần bọn họ cắn lên, nói không chừng còn có thể chém mấy cái đầu đi lĩnh thưởng.
Nhưng ai biết tình thế đột nhiên thay đổi, lại toát ra một đám vong mệnh đồ hung hãn không sợ chết.
Đối mặt mấy trăm người vây công, bọn họ chỉ có thể ôm nỗi hận đổ máu, hồ đồ phơi thây phố dài.
“Ta chém!”
“Ta chém chết ngươi!”
Khi chiến đấu kết thúc, Vương Lăng Vân giơ đao hung hãn chém thi thể một binh sĩ Tuần bộ doanh, máu thịt bay tứ tung.
“Huynh đệ, đừng chém nữa!”
Một huynh đệ túm hắn một cái: “Người cũng sắp bị ngươi băm nát rồi!”
Vương Lăng Vân nghe vậy, giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt đầu binh sĩ Tuần bộ doanh kia xuống, máu tươi phun tung toé.
“Con mẹ ngươi, ngươi cắt đầu người ta làm gì!”
Mấy huynh đệ bên cạnh cũng bị dọa giật mình, đồng loạt lui lại mấy bước.
“Huynh đệ này là ai thế?”
“Hung mãnh như vậy!”
Điền Trung Kiệt nhìn Vương Lăng Vân xách cái đầu máu tươi đầm đìa, cũng quay đầu hỏi.
“Chưa từng gặp.”
“Lạ mặt.”
Mấy huynh đệ chung quanh đều nhìn nhau, không giống người của bọn họ.
Vương Lăng Vân xách cái đầu nhỏ máu, đi thẳng về phía Trương Vân Xuyên.
Mấy huynh đệ lập tức xách đao chắn trước mặt Trương Vân Xuyên.
“Trương đại đương gia, ngươi thấy ta chém người được không?”
Vương Lăng Vân cũng không tiếp tục đi về phía trước, hướng về phía Trương Vân Xuyên hô lên.
Trương Vân Xuyên tập trung nhìn vào, đây không phải Vương Lăng Vân vừa rồi mình để cho chạy sao.
Tiểu tử này chưa chạy, sao ngược lại cũng xách đao tham chiến vậy?
Nhưng hắn bây giờ xách theo một cái đầu máu tươi đầm đìa, như thế nào cũng làm người ta cảm thấy hoảng hốt.
“Vương thiếu gia, ngươi đây là làm trò gì vậy?” Trương Vân Xuyên nhíu mày hỏi: “Sao ta xem không hiểu.”
“Đầu danh trạng!”
“Ta muốn theo ngươi làm sơn tặc.”
Vương Lăng Vân giơ lên cái đầu máu tươi đầm đìa kia, nói: “Ngươi cảm thấy một cái không đủ, ta đi cắt vài cái nữa!”
Sau khi nghe xong lời này, huynh đệ chung quanh mỗi người cũng đều nhìn Vương Lăng Vân như nhìn quái vật.
Tên điên này con mẹ nó ở nơi nào chui ra thế?
Cắt đầu chơi hả?
Trương Vân Xuyên trong lúc nhất thời cũng bị Vương Lăng Vân làm cho không hiểu nổi.
“Trương đại đương gia!”
Vương Lăng Vân thấy Trương Vân Xuyên chưa có phản ứng, tiếp tục hô: “Ngươi cho một câu nói sảng khoái, thu ta hay không!”
“Không phải, ngươi vì sao muốn theo ta làm sơn tặc?” Trương Vân Xuyên cũng đầy mờ mịt.