Chương 1545: Ném chuột sợ vỡ đồi
Chương 1545: Ném chuột sợ vỡ đồiChương 1545: Ném chuột sợ vỡ đồi
“Nếu không phải ta hàng năm làm ăn ở hai nơi, có người địa phương đảm bảo cho ta, ta một lần này sợ là cũng không về được.”
Hồ Quân sau khi nghe xong thương nhân nói một phen, tâm tình có chút bực bội.
Hắn vốn cho rằng chủ động đi đàm phán giảng hòa, Trần Châu Trấn thủ sứ Tào Thuận xem ở trên phần năm mươi vạn lượng bạc, việc này cứ thế là xong.
Nhưng ai biết Tào Thuận lại là thái độ như thế, cố ý muốn đẩy con hắn Hồ Chí Dũng vào chỗ chết.
“Tào Thuận này quả nhiên là không biết sống chết!”
Hồ Quân tính tình nóng nảy mắng: “Hắn chẳng lẽ không sợ ta trực tiếp xua quân giết vào Trần Châu sao? !”“ “Lão tử cùng lắm thì không cần đứa con trai này nữa, cũng phải khiến Trần Châu máu chảy thành sông!” “Đại đô đốc bớt giận.” Tham quân Mạnh An thấy Hồ Quân nói lời tức giận, lập tức khuyên: “Đại đô đốc, ta thấy Tào Thuận này là chê bạc quá ít.”
“Nếu là chúng ta có thể tăng thêm một ít tiền cược nữa, nói không chừng hắn sẽ thả đại công tử trở lại.”
Sắc mặt Hồ Quân có chút âm tình bất định.
Hắn từ Phục Châu cầm hai trăm vạn lượng bạc, lúc này mới ra tay đi đánh Trần Châu.
Lấy ra năm mươi vạn lượng chuộc con mình đã làm hắn rất đau thịt. Không lẽ phải lấy một trăm vạn lượng cho Trần Châu Trấn thủ sứ Tào Thuận kia?
Cũng không sợ no chết con mẹ nó! “Được rồi, các ngươi đầu giải tán đi, đều tự làm việc của mình đi.”
Hồ Quân sau khi nghĩ một chút, khoát tay với mọi người, nói: “Chuyện này để ta nghĩ một chút.” “Vâng!”
Mọi người thấy đại đô đốc Hồ Quân trong lúc nhất thời không quyết định được chủ ý, cũng không dám nhiều lời.
Chuyện này dù sao quan hệ đến đại công tử Hồ Chí Dũng chết sống. Bọn họ nếu đưa ra một ít đề nghị làm đại công tử Hồ Chí Dũng chết, vậy bản thân bọn họ sẽ dẫn họa vào người.
“Mạnh tham quân, ngươi lưu lại.” Đợi khi mọi người đi tới cửa, Hồ Quân lại mở miệng gọi lại Mạnh An. Mạnh An dừng bước, xoay người về tới trong phòng khách.
Mạnh An chắp tay nói: “Đại đô đốc, có gì phân phó?”
Hồ Quân vẫy vẫy tay đối với Mạnh An: “Ngươi đến trước mặt.”
Vẻ mặt Mạnh An đầy nghi hoặc, cất bước đi tới trước mặt Hồ Quân.
Hồ Quân phân phó đối với Mạnh An: “Như vậy, ngươi lại phái người đi Tả Ky quân một chuyến.”
“Nói cho Trần Châu Trấn thủ sứ Tào Thuận, ta bằng lòng lấy bảy mươi vạn lượng bạc chuộc người!”
“Hắn nếu lại không đồng ý, đứa con trai này ta không cần nữa, ta sẽ trực tiếp phái binh giết vào Trần Châu, để Trần Châu máu chảy thành sông!”
“Được rồi, ta bây giờ đi làm.”
Bây giờ đại công tử Hồ Chí Dũng ở trong tay Tả Ky quân, bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, không thể không hướng Tả Ky quân thỏa hiệp.
Đợi sau khi Mạnh An rời khỏi, Hồ Quân chà chà mặt mình, trong lòng đặc biệt bực bội.
Đây đầu là chuyện gì vậy! Tổn binh hao tướng không nói, còn phải móc bạc chuộc người, quả thực mất mặt tới tận nhà bà ngoại! Nhưng Hồ Chí Dũng là con mình, chung quy không thể thấy chết mà không cứu chứ!
Nhưng Trần Châu bên kia sư tử há mồm, một lần này mình bằng lòng thỏa hiệp, lấy ra bảy mươi vạn lượng bạc, trong lòng hắn vẫn như cũ không tự tin.
Hồ Quân sau khi nghĩ một chút, hướng bên ngoài hô một tiếng: “Người đâu, đi gọi lão nhị tới!” “Vâng!”
Không bao lâu, Hồ Nghị nhị đệ của Hồ Quân vội vã đến.
Hồ Nghị bây giờ ở Đãng Khấu quân đảm nhiệm phó tướng, là phụ tá đắc lực của Hồ Quân.
“Lão nhị, một lần này Tiểu Dũng thằng chó đó lật thuyền trong mương, làm không tốt mạng nhỏ cũng phải mất!”
Hồ Quân nói với Hồ Nghị: “Nhưng nó dù sao cũng là giống của lão tử, ta không thể thấy chết mà không cứu!”
“Tả Ky quân bên kia thái độ cứng rắn, ta lo lắng bọn hắn sẽ không hả người...”
Hồ Nghị cũng hiểu tâm tình đại ca mình, dù sao con trai rơi vào trong tay người ta, đó chính là một điểm yếu. Hồ Nghị hỏi: “Đại ca, ngươi muốn làm như thế nào?”
“Ngươi đưa tai lại đây.” “Ừm.”
Hai người sau khi ở trong phòng khách thấp giọng nói chuyện với nhau một phen, Hồ Nghị lúc này mới cáo từ rời đi.
Sau khi Hồ Nghị cáo từ rời đi, Hồ Quân nhìn bầu trời âm u bên ngoài, thở dài một hơi thật dài.
Nên làm hắn đều làm rồi, nếu thật sự không đòi người về được, vậy chỉ có thể nói ông trời muốn nó chết, vậy cũng không có cách nào cả.
“Đi, đi tuần tra binh mã một phenI” Hồ Quân tâm tình phiền muộn, không muốn ở lại trong nhà này, sau đó dân theo một đám tướng lĩnh tuần tra lâm thời quân đội đóng giữ đến trấn Quảng Giang. Một lần này quân đội chạy đến trấn Quảng Giang có hơn vạn người, mang trấn nhỏ ven sông không lớn này chen chúc tràn đầy.
Nhìn thấy đại đô đốc Hồ Quân tuần tra, các binh sĩ Đãng Khấu quân đóng giữ ở nơi này đầu tinh thần phấn chấn.
Bây giờ tin đồn có rất nhiều, bọn họ bị kéo đến nơi đây, đầu nói muốn đánh Trần Châu.
Cái này đối với tướng sĩ Đãng Khấu quân mà nói, là đặc biệt chờ mong. Quang Châu Tiết độ phủ bọn họ nghèo rách mùng tơi, nhưng Trần Châu lại giàu có.
Nếu đi cướp một phen, tiền tài nữ nhân đều có, lại có thể sống một đoạn thời gian thoải mái nữa. “Đại đô đốc, khi nào đánh trận?”
Có binh sĩ Đãng Khấu quân lớn tiếng hỏi: “Chúng ta đều có chút chờ không nổi nữa muốn đi cướp một nữ nhân trở về làm ấm ổ chăn!”