Chương 158: Khoái ý ân cừu (2)
Chương 158: Khoái ý ân cừu (2)
Trương Vân Xuyên nghe được Triệu Tứ trọng thưởng, cũng lộ ra nụ cười lạnh.
“Các huynh đệ!”
“Nếu ai chém Triệu Tứ, ta đề bạt hắn làm đô úy Lang tự doanh!”
Bây giờ trong Lang tự doanh của Trương Vân Xuyên, chỉ Lâm Hiền, Lương Đại Hổ, Đại Hùng ba người làm đô úy.
Bọn họ là nhân vật chỉ đứng dưới Trương Vân Xuyên.
Nếu chém Triệu Tứ gã này, vậy lập tức tiến vào tầng trung tâm của Lang tự doanh.
Đám sơn tặc cũng đều hô to gọi nhỏ, tỏ ra đặc biệt hưng phấn.
“Ai muốn làm đô úy, xông lên theo ta!”
Điền Trung Kiệt bây giờ tuy tự mình dẫn theo một đội huynh đệ, nhưng chỉ là một đội quan mà thôi.
Hắn cảm thấy đây là một cơ hội, cũng rống to lên.
“Các huynh đệ!”
“Giết!”
Trương Vân Xuyên là quyết tâm muốn giết chết Triệu Tứ gã này.
Huynh đệ dưới trướng hắn cũng đều kêu ngao ngao hướng về tòa nhà Triệu gia triển khai tiến công.
Bọn họ phá cửa, trèo tường, cũng có người từ cách vách kiếm được thang trèo vào trong sân.
Cây đuốc thiêu đốt cũng ra sức ném vào trong sân nhà Triệu gia.
Phủ đệ Triệu gia diện tích lớn, ngày thường nhìn rất uy phong.
Nhưng bây giờ gặp mấy trăm sơn tặc vây công.
Chút gia đinh nô bộc đó trong nhà bọn họ căn bản không thủ được.
“Húc tung ra!”
Điền Trung Kiệt tự mình chỉ huy mấy huynh đệ làm cây gỗ húc, hướng về cửa hông ‘Rầm rầm’ húc mạnh một trận.
Ở dưới lực lượng to lớn va chạm, cửa hông phủ đệ Triệu gia cũng lung lay sắp đổ, không kiên trì bao lâu đã ầm ầm sụp đổ.
“Các huynh đệ, xông lên!”
Trương Vân Xuyên rống to một tiếng, các huynh đệ tay cầm đao khiên trường mâu kia liền ùa vào.
“Ngăn cản bọn hắn!”
“Ép bọn hắn ra ngoài!”
Triệu Tứ nhìn thấy cửa hông bị phá vỡ, sắc mặt cũng trắng bệch, gọi đám gia đinh đi ngăn chặn.
Đám gia đinh trước kia khi làm ăn buôn người, cũng từng trải nhiều rồi, trong tay cũng từng có mạng người.
Huống chi Triệu Tứ đưa ra số bạc hậu hĩnh.
Bọn hắn cũng kêu ngao ngao lao lên, muốn ngăn chặn.
“Ầm!”
Một tên gia đinh vừa bổ nhào tới trước mặt, Trương Vân Xuyên liền một khiên đập hắn ngã xuống đất.
Trương Vân Xuyên mũi đao hướng xuống, một đao đâm vào ngực gia đinh này, gia đinh chết ngay tại chỗ.
“Muốn lấy bạc!”
“Đi tìm diêm vương gia lấy đi!”
Lại có hai gia đinh lao tới, Điền Trung Kiệt lướt qua Trương Vân Xuyên, hung mãnh trực tiếp một đao một tên, chém giết bọn hắn ngay tại chỗ.
Đám sơn tặc này mới vừa rồi chém giết với Tuần bộ doanh, đã từng thấy máu, đã giết đỏ cả mắt rồi.
Tuần bộ doanh bọn họ cũng chưa để vào mắt, tự nhiên cũng không để đám gia đinh Triệu gia này vào mắt.
Đối mặt bọn Trương Vân Xuyên xung phong hung mãnh, đám nô bộc gia đinh kia của Triệu gia, một cái đối mặt đã bị đánh thất linh bát lạc. ,
“Lão gia, lão gia!”
“Không ngăn được nữa!”
“Đi mau!”
Gia đinh của bọn họ trước kia đi thôn xóm làm ăn buôn người, cũng từng giết người.
Nhưng bây giờ đối mặt đám sơn tặc hung mãnh này, bọn họ lúc này mới phát hiện, bọn họ bắt nạt dân chúng còn được, gặp phải sơn tặc thật sự, bọn họ chỉ có thể bị chém.
Quản gia che chở Triệu lão gia gấp gáp xuống khỏi lầu các, muốn đào tẩu.
“Đứng lại!”
“Chạy đi đâu!”
Điền Trung Kiệt nhìn chằm chằm vào Triệu lão gia.
Hắn thấy đối phương muốn chạy, trực tiếp dẫn theo huynh đệ đi qua chặn lại.
“Hây!”
Mấy tên gia đinh trên mặt tràn đầy hung dữ lao tới, muốn ngăn cản.
Điền Trung Kiệt dẫn theo người trực tiếp lao vào hành langdứt khoát lưu loát chém ngã mấy tên gia đinh này ở trong vũng máu.
“Má ơi!”
Quản gia thấy bọn Điền Trung Kiệt toàn thân đầy máu lao tới, cũng bị dọa đặt mông ngồi ở trên mặt đất, cả người run như cầy sấy.
Triệu lão gia trái lại nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị Điền Trung Kiệt một cước đạp ngã xuống đất.
“Bốp!”
Điền Trung Kiệt tiến lên túm Triệu lão gia, nâng tay cho một bạt tai.
“Chạy cái gì hả!”
“Ngươi chạy, lão tử làm đô úy như thế nào hả!”
“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng...”
Triệu Tứ đối mặt Điền Trung Kiệt hung thần ác sát, cũng là vẻ mặt đầy hoảng sợ, nói chuyện cũng run rẩy.
“Xoẹt!”
Điền Trung Kiệt lười nói lời thừa với hắn, giơ tay chém xuống, đầu Triệu Tứ liền tựa như bóng da lăn lộn ở trên mặt đất.
“Thống lĩnh!”
Điền Trung Kiệt xách cái đầu máu tươi đầm đìa, liền chạy tới trước mặt Trương Vân Xuyên, cười dữ tợn.
“Lão già này bị ta chém rồi!”
Trương Vân Xuyên sau khi tiếp nhận cái đầu Triệu Tứ xem xét vài lần, nâng tay ném vào ao nước.
“Tốt, bây giờ ngươi chính là đô úy của Lang tự doanh ta!” Trương Vân Xuyên vỗ vỗ bả vai Điền Trung Kiệt nói.
“Đa tạ thống lĩnh!”
“Thề sống chết nguyện trung thành thống lĩnh!”
Trương Vân Xuyên đạp Điền Trung Kiệt một cước nói: “Đi, mang tiền tài Triệu gia đều móc sạch sẽ ra cho ta!”
“Vâng!”
Gia đinh nô bộc Triệu gia ước chừng mấy chục người.
Nhưng bọn họ vẫn không ngăn được mấy trăm sơn tặc như sói như hổ.
Triệu lão gia đã chết, người trong phủ cũng hoặc chết, hoặc cháy trốn, không ai dám phản kháng nữa.
Hào môn nhà giàu chung quanh thấy Triệu gia bị công phá, trong lòng cũng rùng mình một cái.
May mắn bọn họ ngoan ngoãn giao bạc bỏ tiền tiêu tai.
Bằng không, kết cục nhắm chừng tương tự với lão Triệu gia.
Bọn Trương Vân Xuyên công phá lão Triệu gia, vàng bạc vải vóc tất cả trở thành chiến lợi phẩm của bọn họ.
“Con mẹ nó, dám trêu chọc thống lĩnh nhà ta!”
“Đốt lão Triệu gia cho ta!”
“Làm bọn hắn nhớ tốt thêm!”