Chương 159: Đại thắng
Chương 159: Đại thắng
Điền Trung Kiệt vừa thăng nhiệm đô úy ở lúc rút lui, hạ lệnh trực tiếp một mồi lửa thiêu đốt lão Triệu gia.
Lão Triệu gia dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, gặp huyết tẩy.
Hào môn nhà giàu khác cũng bị dọa đến mức run rẩy.
Trong nhà lão Triệu nuôi không ít vong mệnh đồ trên giang hồ đều không phải đối thủ của sơn tặc, vậy bọn họ cũng sẽ không ngây ngốc đối nghịch với sơn tặc.
Cho nên thời điểm Vương Lăng Vân lại một lần nữa dẫn người đi thu bạc nhà khác, những gia tộc này chưa nói hai lời, trực tiếp ngoan ngoãn dâng lên vàng bạc vải vóc, biểu hiện so với con cừu còn ngoan ngoãn hơn.
Lúc trời sáng, bọn Trương Vân Xuyên ở trong thành lăn lộn cả đêm lúc này mới chuẩn bị rút lui.
“Bảo các huynh đệ mang theo đồ đạc, chuẩn bị đi!”
Bọn họ một lần này không chỉ cứu người, còn thu được lượng lớn chiến lợi phẩm, đã đạt tới mục đích.
Nhưng Trương Vân Xuyên cũng không phải kẻ ngốc.
Hắn đầu tiên là công phá Ninh Dương phủ, lại đại náo huyện Tam Hà.
Đông Nam tiết độ phủ thế nào cũng phải tức nổ phổi.
Lúc này không chạy, còn đợi tới khi nào?
“Thống lĩnh!”
“Chúng ta cướp quá nhiều đồ rồi!”
“Thuyền cũng không chở được!”
Khi Trương Vân Xuyên chạy tới bến tàu, phát hiện con thuyền đã chở tràn đầy.
“Chúng ta cướp nhiều đồ như vậy sao?”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy chiến lợi phẩm chồng chất như núi kia, cũng có chút ngây dại.
Đồ cướp được cũng nhiều quá rồi nhỉ.
Khó trách có kẻ nói người không kiếm tiền bất lương không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm không béo.
Hắn lúc trước ở bến tàu vất vả làm cửu vạn, ăn dùng tiết kiệm, nửa năm mới tích góp mấy lượng bạc.
Nhưng bây giờ quậy một đêm, liền phú khả địch huyện.
“Thống lĩnh, đây đều là một ít thứ đáng giá.” Lâm Hiền nói: “Lương thực trong kho hàng nhiều quá rồi, thật sự là không chuyển đi nổi.”
“Dù sao không mang đi được, nếu không một mồi lửa thiêu đi!” Có người đề nghị.
“Đốt tiếc lắm.”
“Nhưng chúng ta mang nhiều đồ như vậy, một khi quan binh đuổi theo, cũng chạy không nổi nha.”
Trương Vân Xuyên nhìn chiến lợi phẩm chồng chất như núi, sau khi suy nghĩ lóe lên, có chủ ý.
“Ngoài thành nhiều lưu dân đói khát như vậy, thứ không mang đi được, toàn bộ ném cho bọn họ!”
Trương Vân Xuyên cất cao giọng nói: “Quan phủ không cứu tế bọn họ, chúng ta đi cứu tế!”
“Nói không chừng lưu dân này còn có thể nhớ tới điều tốt của chúng ta!”
“Biện pháp này hay!”
“Thống lĩnh anh minh!”
“Ngươi vỗ mông ngựa rồi, vậy ta vỗ cái gì đây?”
“Ha ha ha ha!”
Ý tưởng của Trương Vân Xuyên lập tức đạt được một đám huynh đệ tán thành.
Bọn họ cũng là nói làm liền làm, những vải vóc lương thực không mang đi kia, chia hết cho lưu dân ngoài thành.
Các lưu dân ai ai cũng ăn không đủ no, giãy dụa ở bên bờ vực sinh tử.
Nhưng các lão gia trong thành lại ăn ngon mặc đẹp, một bộ dáng việc không liên quan mình treo lên cao cao.
Bây giờ bọn Trương Vân Xuyên phát lương thực vải vóc, lưu dân cũng quỳ xuống đầy đất, mang ơn đối với Trương Vân Xuyên.
“Đây đều là Trương Vân Xuyên đương gia của Lang tự doanh chúng ta phát!”
“Các ngươi cầm đồ xong liền nhanh chóng chạy đi!”
“Bằng không đám khốn kiếp kia biết, còn muốn đoạt lại!”
“...”
Huyện Tam Hà là trọng địa đầu mối then chốt vận tải đường thủy, có không ít kho hàng cửa hàng.
Bây giờ toàn bộ bị bọn Trương Vân Xuyên cướp bóc hết.
Có thể mang đi đều chuyển lên thuyền, không mang đi được thì phát hết cho lưu dân.
“Đi thôi, đi thôi!”
“Khai thuyền!”
Nhìn huyện Tam Hà khói đặc cuồn cuộn, bọn Trương Vân Xuyên cũng nhảy lên boong tàu, giương buồm mà đi.
Ở trong một sân vườn lụi bại trong Tam Hà huyện thành.
Tổng bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh nấp ở trong ổ chó, vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Nghe được bên ngoài không có động tĩnh nữa, lúc này mới thật cẩn thận bò ra ngoài.
Hắn đi ra đường, nhìn thấy có không ít thi thể bộ khoái cùng binh sĩ Tuần bộ doanh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Vài tòa nhà nơi xa đã bị đốt thành phế tích, một ít khúc gỗ còn đang ‘bốp bốp’ bốc khói.
Nhìn thấy huyện Tam Hà phồn hoa một mảng bộ dáng hỗn độn, trong lòng Lưu Trường Thanh cũng thầm nghĩ một tiếng may mắn.
May mắn mình biết bọn Trương Vân Xuyên sẽ đến tập kích huyện Tam Hà, sớm trốn đi.
Bằng không, thi thể trên đường, không chừng còn có mình.
Rất nhiều dân chúng trong thành cũng lo lắng hãi hùng cả một đêm.
Cũng may bọn Trương Vân Xuyên chỉ cướp hào môn nhà giàu, đối với dân chúng nghèo túng lại không động thủ.
Có dân chúng rải rác lác đác cũng thò đầu ra xem xét tình huống, tỏ ra khẩn trương.
Tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh nhìn lướt qua huyện nha cháy thành tro tàn, cũng thở dài một hơi.
Hắn đi tới trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, rút ra bội đao của mình.
“Phập!”
Hắn hướng về cánh tay mình hung hăng chém một đao.
A!
Trên cánh tay truyền đến đau đớn kịch liệt cũng khiến hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
Quá con mẹ nó đau rồi.
Hắn cố nhịn đau đớn trên cánh tay, lúc này mới ôm vết thương, bước nhanh chạy về phía y quán cách đó không xa.
Hắn sau khi ở trong y quán băng bó đơn giản một phen, lúc này mới từ trong nhà dân chúng kiếm một con lừa, cưỡi chạy thẳng đến Bắc An phong.
Ở trong một thôn bên ngoài Bắc An phong, tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh gặp được Lê Tử Quân do tiết độ phủ phái tới.
“Ngươi nói cái gì!”
“Trương Vân Xuyên dẫn người đánh hạ huyện Tam Hà rồi? ?”
Lê Tử Quân sau khi nghe xong tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh nói, cũng phun ra một ngụm nước trà, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin.