Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1641 - Chương 1641: Hắc Kỳ Doanh! (1)

Chương 1641: Hắc Kỳ doanh! (1) Chương 1641: Hắc Kỳ doanh! (1)Chương 1641: Hắc Kỳ doanh! (1)

“Có mấy trăm tên sơn tặc đang tấn công thôn?”

“Đúng, bọn hắn đột nhiên đánh tới, nhắm chừng là từ trong Mai Sơn chui ral”

Tham tướng Bùi Vân Phi sau khi biết được, nhất thời sắc mặt trở nên âm trầm.

“Cái đám không biết sống chết này!” “Thế mà dám có ý đồ với quân lương, ta thấy bọn hắn là chán sống rồi!"

Trong Mai Sơn vẫn luôn có vài nhóm sơn tặc nhỏ hoạt động, chẳng qua bọn họ mỗi một đám chỉ có hơn trăm người.

Chẳng qua bọn hắn chỉ là cướp bóc một ít thương lữ qua đường mà thôi, chưa bao giờ dám có ý đồ với quan phủ.

Nhưng một lần này bọn hắn thế mà bí quá hóa liầu tấn công thôn nhỏ chứa đựng quân lương, tham tướng Bùi Vân Phi cảm thấy đây là khiêu khích đối với quan phủ, quan binh bọn họ.

“Đại nhân, binh mã chúng ta đóng giữ ở bên kia không nhiều, ta thấy phải mau chóng tiếp viện mới được!”

Một đô úy đề nghị: “Nếu là quân lương bị sơn tặc đoạt đi, không dễ ăn nói với bên trên nha.”

Trấn Thanh Phong cùng với thôn xung quanh xây dựng rất nhiều kho hàng lớn, phụ trách chứa đựng quân lương.

Các quân lương này đều là chuẩn bị thông qua đường thủy vận đi binh doanh tiền tuyến.

Quân lương trong một thôn tuy không nhiều, nhưng một khi bị cướp, ảnh hưởng lại rất ác liệt. Nhiệm vụ của tham tướng trú đóng Bùi Vân Phi chính là phụ trách thủ vệ trấn Thanh Phong cùng thôn xung quanh, bảo hộ quân lương. “Trước kia sơn tặc cũng không dám có ý đồ với quan phủ, bây giờ thế mà dám đến cướp đoạt quân lương, ta thấy chuyện không đơn giản như vậy!”

Tham tướng Bùi Vân Phi trầm ngâm, sau đó nói: “Bây giờ bên ngoài tối om, tình hình địch không rõ, tùy tiện xuất binh cứu viện, ta lo lắng trúng mai phục.”

Đô úy nói: “Vẻn vẹn một đám sơn tặc mà thôi, chúng ta nhiều binh mã như vậy, không sợ bọn hắn!”

“Nếu là sơn tặc trái lại không sợ bọn hắn, nhưng nhỡ đâu bọn hắn là phản tặc gần đây toát ra thì sao?” Bùi Vân Phi lo lắng nói: “Mai huyện gần đây đã toát ra vài đám phản tặc, trong đó dưới trướng Đàm lão tam đã có hơn một ngàn người.”

“Ta đừng trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn hắn!”

“Đánh mất quân lương chứa đựng trong thôn còn được, nếu quân lương trấn Thanh Phong bị bọn hắn đoạt đi toàn bộ, vậy chúng ta mười cái đầu cũng không đủ chặt!”

“Vẫn là tham tướng đại nhân cân nhắc chu toàn, là ta đường đột.” Sau khi nghe xong tham tướng Bùi Vân Phi nói, đô úy cũng cảm thấy rất có đạo lý.

“Như vậy, lại phái người qua bên kia, làm rõ đây rốt cuộc là sơn tặc hay phản tặc!”

“Làm rõ số lượng của bọn hắn!” “Đồng thời mệnh lệnh các bộ binh mã đề phòng nghiêm thêm, phòng ngừa bọn hắn tấn công trấn Thanh Phong chúng tai”

Tham tướng Bùi Vân Phi mở miệng nói: “Nói cho tướng sĩ bên kia, bảo bọn họ thủ vững đến trời sáng, đến lúc đó ta sẽ tự mình cầm quân đi tiếp viện bọn họ!”

“Vâng!”

Lý Dương dẫn dắt huynh đệ Hắc Kỳ doanh phô trương thanh thế vây công thôn nhỏ, động tĩnh làm rất lớn.

Mũi tên hai bên ngươi tới ta đi, phòng ốc trong thôn bị mũi tên thấm đẫm dầu hỏa dẫn cháy, ánh lửa ngập trời, chiếu đỏ nửa bầu trời. La Đại Vinh sau khi từ bên cánh tấn công một lúc, lại quay trở về chính diện.

“Đại nhân, Phục Châu quân trong trấn Thanh Phong này cầm tỉnh con rùa à?”

La Đại Vinh chỉ vào trấn Thanh Phong bên kia tràn đầy yên tĩnh, buồn bực nói: “Chúng ta ở nơi này đánh cả buổi, viện quân của bọn hắn sao một chút động tĩnh cũng không có vậy?”

Lý Dương hướng về phía trấn Thanh Phong quan sát một phen, trong lòng cũng có chút bực bội.

Bổn ý của hắn là mang Phục Châu quân trong trấn Thanh Phong dẫn ra.

Nhưng bây giờ đối phương ghé vào trong trấn Thanh Phong không động đậy, cái này khiến hắn khó chịu.

Kế hoạch này không theo kịp biến hóa, làm Lý Dương cũng lần đầu tiên cảm nhận được, lãnh binh đánh trận không dễ dàng.

Kẻ địch cũng sẽ không dựa theo dự liệu của mình triển khai hành động, tất cả đều có khả năng xảy ra.

Lý Dương chà xát khuôn mặt, hỏi: “Phục Châu quân đóng quân mấy thôn chung quanh có động tĩnh không?” “Không có.”

“Con mẹ nói”

“Xem ra muốn đánh thắng một trận, thật đúng là con mẹ nó không dê dàng!”

Lý Dương sau khi mắng vài câu, nói với La Đại Vinh: “Ngươi tạm đưa tai qua đầy.”

La Đại Vinh lập tức ghé đến trước mặt Lý Dương, Lý Dương lại dặn dò hắn một phen.

La Đại Vinh sau khi nghe xong, rất nhanh đã dân theo một đội huynh đệ rời khỏi, biến mất ở trong bóng đêm.

Ước chừng qua hơn một canh giờ sau, Lý Dương mang mấy quan quân Hắc Kỳ doanh đều gọi đến trước mặt mình, dặn dò bọn họ một phen.

Ở sau khitất cả chuẩn bị thỏa đáng, Lý Dương dẫn theo người lại phát động tiến công đối với thôn nhỏ. Như lúc trước, đám người Lý Dương vẫn như cũ là tiếng sấm to mưa hơi nhỏ.

Phục Châu quân trong thôn này chỉ cần bắn mấy mũi tên, liền có thể bức lui bọn họ.

Phục Châu quân đóng giữ ở trong trấn thấy bọn Lý Dương yếu như vậy, cũng không có sự khẩn trương lúc ban đầu.

“Ngươi nói đám sơn tặc này cũng thật quái nhai”

Có đội quan Phục Châu quân cười nói: “Ngươi nói bọn hắn nhát gan đi, bọn hắn thế mà dám xuống núi đến tấn công quan binh chúng ta.” “Nhưng ngươi nói bọn hắn to gan đi, bắn hai mũi tên liền bị dọa tè ra quần chạy về.”

Có người phụ họa nói: “Bằng không làm sao nói là đám ô hợp chứ.”
Bình Luận (0)
Comment