Chương 1642: Hắc Kỳ doanh! (2)
Chương 1642: Hắc Kỳ doanh! (2)Chương 1642: Hắc Kỳ doanh! (2)
“Nếu không phải bên ngoài trời tối, lão tử bây giờ đã muốn lao ra chặt mấy cái đầu sơn tặc, đến lúc đó cầm đi xin thưởng.”
“Vội cái gì, chờ trời sáng, viện quần của chúng ta vừa đến, đám sơn tặc này một tên cũng không chạy được.”
Khi các binh sĩ Phục Châu quân thấp giọng nói chuyện với nhau, tiếu quan của Phục Châu quân cũng thu hồi ánh mắt của mình.
Hắn nói với mọi người: “Ta coi như hiểu rồi, đám sơn tặc này chính là đám ô hợp, đây là công lao đưa lên cửa, chúng ta không lấy thì uổng!” “Ta thấy chúng ta vẫn là phải nghĩ biện pháp chặt một ít đầu sơn tặc, sau này đi lĩnh thưởng!” Có người lo lắng hỏi: “Nhưng bên ngoài tối đen như mực, chúng ta nấu lao ra trúng sơn tặc mai phục làm sao bây giờ?”
“Lát nữa lúc sơn tặc lại tiến công, đừng vội bắn tên!”
Tiếu quan phân phó đối với binh sĩ dưới trướng: “Thả bọn hắn đến trước mặt, đến lúc đó lại xông lên, như vậy có thể chém giết một chút.” “Bằng không chờ trời sáng viện quân đến, đám sơn tặc này chạy, đến lúc đó chúng ta cái gì cũng không vớt được.”
Sau khi nghe xong tiếu quan nói, một đám binh sĩ Phục Châu quần đều cảm thấy có đạo lý.
Rất nhanh, Lý Dương dẫn dắt huynh đệ Hắc Kỳ doanh một lần nữa phát động tiến công.
Những người đó xông lên phía trước trong tay giơ một ít cành trúc chặt được.
Lý Dương dẫn dắt huynh đệ thì theo sát sau đó, ai cũng cầm trường đao, vẻ mặt đầy hung dữ.
Các huynh đệ phía trước không ngừng vung vẩy cành trúc, chuẩn bị ngăn cản mũi tên trong thôn bắn ra. Nhưng một lần này, người của Phục Châu quân lại chưa bắn tên, chuẩn bị chờ bọn Lý Dương tới gần một chút lại lao ra cận chiến chém giết. “Các huynh đệ, xông lên!”
“Chém đầu sơn tặc đi lĩnh thưởng!” Sau khi nhìn thấy đám người Lý Dương tiến vào thôn, các binh sĩ Phục Châu quân mai phục ở các nơi ở trong tiếng hô của tiếu quan, ùn ùn rút đao xông ra.
Lý Dương nhìn Phục Châu quân từ chỗ tối lao tới, cũng không có chút nào kinh hoảng.
Hắn cười lạnh một tiếng, hô lớn: “Bắn tên!”
Chỉ thấy các huynh đệ Hắc Kỳ doanh trong tay có nỏ cầm tay nâng nỏ lên, trực tiếp nhắm vào binh sĩ Phục Châu quân xông lên.
“Phốc phốc phốc!“
Khoảng cách gần như thế, nỏ tiễn mạnh mẽ đối mặt một cái đã mang hơn hai mươi binh sĩ Phục Châu quân xông lên phía trước bắn chết ngay tại chô.
Phục Châu quân phía sau hơi sửng sốt, Lý Dương vẻ mặt đầy dữ tợn đã xách đao chủ động lao lên.
Một binh sĩ Phục Châu quân nhìn Lý Dương lao về phía mình, theo bản năng vung đao chém.
Nhưng trường đao hắn chém ra lại rơi vào khoảng không.
Khi hắn muốn thu đao về phòng ngự, Lý Dương đã lướt qua hắn. Binh sĩ Phục Châu quân này cảm giác được trời đất xoay chuyển, hắn thậm chí thấy được lửa lớn thiêu đốt trong thôn, thấy được hai bên xung phong chém giết.
Hắn cuối cùng thấy được thi thể không đầu kia của mình đang mầm nhũn ngã xuống đất.
Hắn đột nhiên trở nên khủng hoảng.
“Bichl”
Một cái đầu máu tươi đầm đìa rơi xuống đất, ý thức của hắn rơi vào bóng tối.
Lý Dương vị Bính Mệnh Tam Lang này lúc trước không cần mạng ở bên người Trương Vân Xuyên, giờ phút này cầm đao xông vào đội ngũ Phục Châu quân, tựa như sói vào đàn dê.
Chỉ thấy trường đao trong tay hắn chém ngang bổ dọc, cũng chỉ trong chớp mắt thời gian, ba gã Phục Châu quân đã ngã xuống trong vũng máu.
Huynh đệ Hắc Kỳ doanh phía sau hắn quanh năm tham dự chém giết bang phái giang hồ, cũng là từng giết người, từng thấy máu.
Thấy Lý Dương hung hãn như vậy, bọn họ cũng cười dữ tợn hướng về Phục Châu quân chém giết.
Bổn ý của Phục Châu quân là thả tới gần để vây giết các sơn tặc này. Nhưng hai bên vừa giao thủ bọn hắn lúc này mới phát hiện, đám sơn tặc này chiến lực kinh người, căn bản không phải bộ dáng lỏng lẻo, vừa chạm đã lui mới vừa rồi.
Đang lúc tiếu quan này bị một huynh đệ Hắc Kỳ doanh cuốn lẫy, đột nhiên phía sau bọn họ cũng vang lên tiếng hô giết rung trời. Một đội hơn trăm huynh đệ Hắc Kỳ doanh đã vụng trộm thẩm thấu vào thôn, từ sau lưng giết tới. Đám người Lý Dương một lần này không là đánh nghi binh nữa, mà là thật sự tiến công.
Tiếu quan Phục Châu quân kia chỉ chém giết một huynh đệ Hắc Kỳ doanh, sau đó liền bị huynh đệ Hắc Kỳ doanh vây lên loạn đao chém giết, chém cho máu thịt mơ hồ, chết không nhắm mắt.
Đối mặt đám người Lý Dương giáp công, Phục Châu quân không ngăn được, rất nhanh đã bị giết cho tè ra quần, tản ra chạy trốn.
Phục Châu quân còn sống đầu chạy tứ tán, Lý Dương nhìn bốn phía, lúc này mới thở hổn hển dừng lại.
Hắn một hơi giết chết năm tên Phục Châu quân, có thể nói tương đối hung hãn. “Không cần đi để ý tới những kẻ địch chạy tứ tán kia!”
Lý Dương lau trường đao nhỏ máu, lớn tiếng hạ lệnh: “Chiếm lĩnh kho lương, mang đi một bộ phận lương thực, còn lại thiêu hủy toàn bội!” “Phòng ốc của thôn đốt hết cho ta!” “Chặt đầu Phục Châu quân đã chết, treo lên cái cây to đầu thôn cho ta, treo chỉnh tầ chút!”
Lý Dương vẻ mặt đầy dữ tợn nói: “Đây là trận đầu tiên của Hắc Kỳ doanh chúng ta, lão tử muốn khiến về sau Phục Châu quân nghe được Hắc Kỳ doanh liền phát run!”
“Rõ!”
Mọi người dựa theo Lý Dương phân phó, bắt đầu nhanh chóng hành động.