Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1701 - Chương 1701: Xung Phong Đẫm Máu! (1)

Chương 1701: Xung phong đẫm máu! (1) Chương 1701: Xung phong đẫm máu! (1)Chương 1701: Xung phong đẫm máu! (1)

“Truyền lệnh Cảnh Nhị, đừng đồng loạt bắn, trực tiếp tự do công kích, áp chế khí thế của bọn hắn cho ta!” “RÕI”

“Mệnh lệnh Hổ tự doanh cùng Lang tự doanh làm tốt chuẩn bị xuất chiến, chuẩn bị đối công!”

“Rõ!”

Truyền lệnh binh giục ngựa lao nhanh, không khí trên chiến trường đột nhiên trở nên khẩn trương. Ưng tự doanh giáo úy Cảnh Nhị cũng nhìn thấy Phục Châu quân hùng hổ lao tới, hắn đang lớn tiếng thúc giục binh sĩ dưới trướng tăng tốc chuẩn bị.

Sau khi nhận được quân lệnh của Trương Vân Xuyên, Cảnh Nhị cũng bất chấp một ít nỏ và máy bắn đá chưa chuẩn bị thỏa đáng.

Hắn trực tiếp giơ đuốc, đi tới trước một chiếc máy bắn đá.

Máy bắn đá phóng ra một vò đựng đầy dầu hỏa đặt trong thiết bị ném, hắn trực tiếp điểm hỏa dây dẫn cháy thâm đẫm dầu hỏa.

“Phóng cho tai”

Sau khi điểm hỏa dây dẫn, Cảnh Nhị rống to.

Binh sĩ phụ trách thao tác máy bắn đá trực tiếp buông dây thừng.

Ở dưới lực lượng thật lớn, vò dây dân thiêu đốt kia bay lên trời, ném về phía Phục Châu quân nơi xa đang lao lên.

“Âm!” Cái vò này khoảng cách quá gần, trực tiếp rơi ở phía trước đội ngũ xung phong của Phục Châu quân mấy trăm bước.

Vò vỡ vụn, dầu hỏa bắn tung tóe khắp nơi, ngay sau đó liền dâng lên ngọn lửa.

Cành khô cỏ hoang chung quanh cũng theo sát sau thiêu đốt lên, khói đặc cuồn cuộn.

“Giết!"

“Đừng có dừng lại, ép lên cho ta!” Phục Châu quân phó tướng Lý Tư Viễn cưỡi trên lưng ngựa, lớn tiếng kêu gọi, thúc giục binh mã lao về phía trước.

“Âm!” “Âm!”

Máy bắn đá của Tả Ky quân lục tục phóng ra.

Từng khối đá, từng vò dầu hỏa vạch ra đường cong tử vong, đổ ập xuống về phía đội ngũ của Phục Chầu quân.

Binh mã Phục Châu quân đang hò hét xung phong, bọn họ giống như là thủy triều cuồn cuộn, mãnh liệt đẩy về phía trước.

Tư thái rợp trời rợp đất kia, giống như san bằng, nghiền nát muốn tất cả.

“Âm!”

Có tảng đá rơi ở trong đội ngũ xung phong của Phục Châu quân, hai gã Phục Châu quân bị đập bay ngược ra ngoài.

“Âm!”

Lại một tảng đá đập xuống, mũ giáp của một gã Phục Châu quân nhất thời bị đập lõm xuống, xương cốt vỡ vụn, máu tươi đầm đìa.

Tảng đá không ngừng đập xuống, có binh sĩ Phục Châu quân bị đập gãy chân, cũng có Phục Châu quần bị đập hoàn toàn biến dạng.

Đối mặt tảng đá liên tiếp đập xuống, chung quanh không ngừng có binh sĩ Phục Châu quân bị đập trúng, đội ngũ Phục Châu quân xuất hiện một ít hôn loạn.

Rất nhiều người theo bản năng tránh né tảng đá từ trên không đập xuống kia, vẻ mặt bối rối.

“Tản ra chút, tản ra chút!” “Đừng con mẹ nó tụ tập cùng một chối”

Quan quân đang hò hét, một gã binh sĩ Phục Châu quân bên cạnh hắn Âm' một cái bị đập bay ra mấy chục bước.

“Cẩu Đản, Cẩu Đản!”

Có mấy binh sĩ Phục Châu quân cùng thôn thấy thế, vội lao tới. Binh sĩ Phục Châu quân bị đập trúng kia nằm ở trên mặt đất, toàn bộ khuôn mặt đầu bị đập máu thịt be bét một mảng, không nhận ra khuôn mặt.

Mấy binh sĩ Phục Châu quân cùng thôn ôm binh sĩ Phục Châu quân đã tắt thở, vẻ mặt đau thương hô to. “Không cần quản những kẻ bị thương kia, lấy ra sức bú mẹ xông lên cho tal”

Một tiếu quan Phục Châu quân lao tới trước mặt, vừa mắng vừa đạp, túm bọn họ đứng lên.

“Đừng có dừng lại, xông về phía trước cho tal”

“Kẻ lâm trận khiếp chiến, giết không thaf”

Ở trong tiếng hò hét của quan quân, mấy binh sĩ Phục Châu quân này nhìn một lần huynh đệ cùng thôn bị máy bắn đá ném tảng đá tới đập chết, nghiêng ngả lảo đảo lại gia nhập đến đội ngũ xung phong. Nhưng bọn hắn vừa chạy ra hơn hai mươi bước, đột nhiên nghe được phía sau Ấm một tiếng, ngay sau đó chính là tiếng vỡ vụn rầm rầm vang lên.

Bọn họ quay đầu nhìn, chỉ thấy tên tiếu quan kia mới vừa rồi quát mắng bọn họ bị một cái vò chứa đầy dầu hỏa đập trúng.

Dầu hỏa dính với dây dẫn cháy điểm hỏa kia liên cháy lên, tiếu quan kia nhất thời bị lửa hừng hực bao vây. “AI”

Tiếu quan này như là một người lửa, hắn đang chạy, phát ra tiếng kêu thảm thiết làm người ta dựng cả lông tóc lên.

Thấy một màn như vậy, mấy binh sĩ Phục Châu quân này đầu bị dọa sắc mặt trắng bệch.

“Mau, hỗ trợ dập lửa!” Có quan quân Phục Châu quân gọi mọi người hỗ trợ đi dập lửa.

Hơn mười gã binh sĩ Phục Châu quân xông lên, liên tục đập, nhưng lại không có chút hiệu quả nào. Dầu hỏa đã dính vào trên áo giáp của tiếu quan kia, tóc của hắn cũng đã cháy lên, căn bản liền không thể dập tắt lửa lớn hừng hực thiêu đốt kia.

Cũng chỉ trong chớp mắt thời gian, tiếu quan kia đau tới mức lăn lộn trên mặt đất, một lát sau liền không nhúc nhích nữa, trở thành một quả cầu lửa thiêu đốt.

“Âm!”

Lại một tảng đá rơi ở bên cạnh bọn họ, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tiếng kêu thảm thiết bừng tỉnh mấy binh sĩ Phục Châu quân này.

Bọn họ theo bản năng rụt cổ.

Bọn họ quay đầu nhìn, mấy binh sĩ Phục Châu nằm ở trên mặt đất kêu rên, một người đùi cũng bị đập thành hình dạng gấp khúc quái dị. “Đừng có dừng lại, xông lên cho tal” Chung quanh không ngừng có người bị thương mà chết, trong không khí tràn ngập mùi da thịt lông tóc cháy khét.

Các quân quan đang hò hét, quát tháo các binh sĩ Phục Châu quân kia xung phong.

Mấy binh sĩ Phục Châu quân này không dám dừng lại, bọn họ đi theo đội ngũ sải bước xung phong về phía trước, trong lòng lại bị sợ hãi tràn ngập.
Bình Luận (0)
Comment