Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1702 - Chương 1702: Xung Phong Đẫm Máu! (2)

Chương 1702: Xung phong đẫm máu! (2) Chương 1702: Xung phong đẫm máu! (2)Chương 1702: Xung phong đẫm máu! (2)

“Đại tướng quân nói, đánh bại Tả Ky quân, tiền tài hàng hóa nữ nhân tùy ý các ngươi lấy dùng!”

“Kiến công lập nghiệp ngay tại hôm nay, xông lên...”

Có một quan quân cưỡi ngựa ở trong đội ngũ xung phong vung tay hô to, nhưng ngay sau đó hắn đã bị một mũi tên nỏ mạnh mẽ từ trên lưng ngựa hất tung xuống.

“Vù vù vùi”

“Vù vù vùi”

Nỏ của Phục Châu quân cũng bắt đầu rít gào.

Từng mũi tên nỏ mạnh mẽ rít gào lao ra, thương vong trong đội ngũ xung phong của Phục Châu quân càng lúc càng lớn. “Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta muốn về nhà!”

Nhìn thấy đồng bạn chung quanh không ngừng tử vong, có binh sĩ Phục Châu quân tinh thần sụp đổ ném binh khí trong tay mình, quay đầu muốn chạy trốn.

“Phập!”

Một quan quân Phục Châu quân thấy thế, sải bước lao qua, trường đao sắc bén cắt qua, tiếng la khóc sụp đổ im bặt mà dừng lại.

Quan quân Phục Châu quân kia vẻ mặt đầy dữ tợn rống to: “Ai dám lâm trận bỏ chạy, giết không thaI”

Các binh sĩ Phục Châu quân đang liều mạng xung phong, nhưng ở dưới các loại vũ khí của Tả Ky quân thay nhau đả kích, bọn họ trên đường xung phong để lại từng khối thi thể.

“Bắn tên, bắn tên!”

“Giết!"

Khi bọn họ lao tới tầm bắn một mũi tên, các cung thủ Phục Châu quân kia thở hổn hển, rốt cuộc bắt đầu giương cung cài tên phản kích. Từng mũi tên bay lên trời, hướng về hàng ngũ Tả Ky quân bắn bao trùm. “Phốc phốc phốc phốc!”

“Phốc phốc phốc!“

Nhưng bọn họ còn chưa kịp bắn mũi tên thứ hai, mũi tên của Tả Ky quân đã hướng về bọn họ trút xuống.

Những đao thuẫn binh Phục Châu quân có tấm khiên kia còn tốt. Trường mâu binh cùng các Phục Châu quân không có giáp trụ tấm khiên kia ở trong mũi tên rơi như mưa kia của Tả Ky quân, đã ngã xuống cả mảng.

Ở trong tiếng kêu đau thảm thiết, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập ở chung quanh.

Đội ngũ tiên phong Phục Châu quân đã trở nên thưa thớt, bọn họ đã có thể thấy rõ khuôn mặt Tả Ky quân phía trước.

Bọn họ vẫn luôn bị đè ra đánh, trong lòng bọn họ nghẹn khuất. Bọn họ vận đủ sức, muốn xông lên đại sát bốn phương.

“Các huynh đệ, xông lên, băm nát bọn chúng đám chó chết này cho tai”

“Đánh ra khí thế Hổ tự doanh chúng tai”

Lúc này, Tả Ky quân Hổ tự doanh giáo úy Lương Đại Hổ giơ cao rìu sắt của mình, vung tay hô to.

“Tả Ky quân vạn thắng!”

Các tướng sĩ Hổ tự doanh bộc phát ra tiếng hò hét như núi lở sóng thần.

Bọn họ tựa như dòng lũ mở cống, theo khe hở giữa máy bắn đá, nỏ của Ưng tự doanh liền xông ra ngoài, đón đỡ về phía Phục Châu quân đã lao tới trước mặt.

Hai cánh quân ở trên cánh đồng bát ngát mọc đầy cỏ hoang mãnh liệt lao vào nhau, người ngã ngựa đổ. “Phập!”

“Phập!”

Tiếng binh khí đâm vào thịt không ngừng vang lên, máu tươi tung bay, không ngừng có người ngã xuống đất.

Ở trên chiến trường binh đoàn lớn chém giết như vậy, lực lượng cá nhân là tỏ ra bé nhỏ không đáng kể như vậy, tính mạng như cỏ rác.

Khi Hổ tự doanh của Lương Đại Hổ cùng Phục Châu quân đánh giáp lá cà, Lang tự doanh tiến lên song song với bọn họ cũng giao thủ với Phục Châu quân.

Ở sau va chạm ngắn ngủi, hai chỉ binh mã liần tựa như hai con mãnh thú lộ ra răng nanh, nghịch thế mà lên, chui vào trong đội ngũ Phục Châu quân.

Phục Châu quân ở sau khi gặp được vũ khí tầm xa luân phiên đả kích, đội ngũ của bọn họ trở nên thưa thớt, không dày đặc như vậy nữa.

Bây giờ đối mặt Lang tự doanh cùng Hổ tự doanh lao lên, bọn họ không chỉ thế xung phong bị chặn, còn bị chém giết tới mức không ổn định được trận tuyến.

“Giết!"

Lương Đại Hổ vị giáo úy này ở dưới mấy chục thân vệ lưng hùm vai gấu bao quanh, cũng tự mình dân quân xung phong.

Chỉ thấy cây rìu sắt lớn nặng nề kia trong tay hắn tung bay cao thấp, thô bạo mang từng gã đối thủ chém bay. Có thể nói là dính thì chết, chạm là vong.

Giáo úy Lang tự doanh Bàng Bưu tuy không dũng mãnh như Lương Đại Hổ, nhưng Lang tự doanh dưới trướng hắn lại không rơi vào thế yếu chút nào.

Bọn họ tràn về phía trước, thế không thể đỡ, đánh cho Phục Châu quân lao đến trước mặt liên tiếp lui về phía sau.

Hai cánh quân ở trên chiến trường nghiền ép cùng một chỗ, ở trong không gian chật chội, khắp nơi đều là đầu người chen chúc, khắp nơi đầu là binh khí vung lên.

Ở trên chiến tuyến giao chiến kịch liệt nhất, mỗi thời mỗi khắc đều có người ngã xuống đất. Binh sĩ xông lên trước nhất, hầu như là một đợt vừa ngã xuống, lại một đám xông lên, sau đó lại ngã xuống, phía sau lại tràn lên.

Cũng chỉ trong chớp mắt thời gian, trên mặt đất liền chất đầy thi thể ngổn ngang, máu tươi nhuộm đỏ mặt cỏ, thấm đẫm vào bùn đất. Binh sĩ phía sau của hai bên còn đang liều mạng bắn tên, ném lao. Lương Đại Hổ vị giáo úy này trong tai là tiếng ầm ầm hỗn tạp thật lớn, máu tươi đã nhuộm đỏ áo giáp của hắn.

Hai bên ở trên chiến trường đấu sức không bao lâu, ở dưới Lang tự doanh cùng Hổ tự doanh xung phong mãnh liệt, trận tuyến Phục Châu quân đã bị đánh cho thất linh bát lạc, toàn tuyến dao động. “Ổn định, ổn định!”

“Giết cho ta!”

Phục Châu quân một lần này là chủ động tiến công, nhưng bây giờ lại bị đánh cho liên tiếp lui về phía sau, có xu thế không đứng yên được bước chân.
Bình Luận (0)
Comment