Chương 1705: Bí mật bàn bạc! (1)
Chương 1705: Bí mật bàn bạc! (1)Chương 1705: Bí mật bàn bạc! (1)
Tham tướng Tuần Phòng quân Lưu Vân ở dưới mấy thân vệ vây quanh, vượt qua các thi thể chặn đường kia, hướng về cầu thang thành đi đến.
“AI”
“Con mẹ nó, ai giẫãm lên tay lão tử!” Một thân vệ không cẩn thận giãm phải cánh tay một thi thể, thi thể kia đột nhiên mở mắt rống lên.
Thi thể đột nhiên mở miệng nói chuyện này dọa đám người tham tướng Lưu Vân nhảy dựng, tay vội đè ở trên chuôi đao.
Bọn họ tập trung nhìn vào, thì ra đây là một vị binh sĩ Tuần Phòng quân nằm ở trong đống xác nghỉ ngơi.
Thân vệ kia áy náy ôm quyền nói: “Huynh đệ, xin lỗi, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.”
Binh sĩ Tuần Phòng quân kia liếc đám người Lưu Vân một cái, trong miệng than thở: “Ngươi mới chết đó, miệng qua đenl”
“Về sau đi đường nhìn một chút Binh sĩ này không để ý tới Lưu Vân vị tham tướng này, hắn xé lấy một mảnh vải đặt lên trên mặt mình, lại nằm xuống ngủ ngáy khò khò. Tham tướng Lưu Vân nhìn bốn phía, nhìn thấy không ít binh sĩ Tuần Phòng quân nằm ở trong đống xác nghỉ ngơi, mơ hồ có tiếng ngáy vang lên.
Hắn khoát tay đối với thân vệ của mình, bọn họ càng thêm cẩn thận, để tránh giẫm phải các binh sĩ nghỉ ngơi này.
Bọn họ dọc theo cầu thang thành sâm màu đi tới cửa hàng ven đường gần cổng thành.
Xà nhà của nóc cửa hàng này đã sớm bị máy bắn đá Phục Châu quân đánh vỡ nát rồi, gạch ngói vụn nát đầy đất.
Trên tường cũng bị lửa thiêu đốt đen bóng như mực, nhìn qua lung lay sắp đổ.
Tham tướng Lưu Vân giẫm gạch ngói vụn khắp nơi, đi về phía một gian phòng ốc duy nhất còn lành lặn.
“Tham tướng đại nhân!”
Mấy binh sĩ Tuần Phòng quân thủ vệ ở cửa đang ngồi ở trên bậc thang, nhìn thấy Lưu Vân tới đây, vội đứng dậy chào.
“Ừm.”
Lưu Vân khoát tay đối với bọn họ, sau đó cất bước đi vào căn phòng hơi tối tăm.
Trong phòng đốt một đống lửa, đám người giáo úy Đổng Lương Thần, Kỷ Ninh đang ngồi vây quanh bàn bát tiên ra sức ăn uống.
“Tham tướng đại nhân tới!"
Nhìn thấy Lưu Vân đi vào, Đổng Lương Thần đứng lên chào hỏi, kéo cho Lưu Vân một cái ghế.
“Tham tướng đại nhân, ngồi.”
Đổng Lương Thần hướng về bên ngoài hô: “Đặng Bằng, đi lấy một đôi bát đũa đến!” “Vâng!”
Tham tướng Lưu Vân ngồi xuống, lậpt ức có một binh sĩ Tuần Phòng quân cầm một đôi bát đũa đặt tới trước mặt Lưu Vân.
Lưu Vân nhìn một cái thấy thịt trong cái bát to trên bàn, lậpt ức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Thế mà có thịt, các ngươi từ chỗ nào kiếm được?”
Lưu Vân nói xong, gắp một đũa thịt đưa vào miệng, há mồm bắt đầu nhai nuốt.
Đổng Lương Thần cười hề hề: “Trong thành nhiều thi thể, ta liền bố trí một cái bẫy, bắt hơn mười con kền kền cùng quạ xuống mổ thức ăn.” “Không nói thì thôi, hương vị thật sự không tệ!”
Sau khi nghe được lời này, Lưu Vân đang ra sức nhai nuốt nhất thời giật mình.
Tuy cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng đã rất lâu chưa thấy thức ăn mặn, hắn vẫn cố nén sự không khỏe, nuốt thịt xuống.
“Tham tướng đại nhân, đến ăn cái đùi, nhiều thịt!”
Nhìn thấy Lưu Vân đã thích ứng, Đổng Lương Thần lại gắp cho hắn một cái đùi quạ đặt ở trong bát.
Lưu Vân cũng không khách khí, chỉ vài miếng đã ăn chỉ còn sót lại một đống xương.
“Các ngươi gọi ta đến nơi đây sẽ không chỉ là đến ăn thịt chứ?”
Lưu Vân sau khi ăn xong, lau miệng mình một chút, lúc này mới hướng ánh mắt về phía bọn Đổng Lương Thần.
Đổng Lương Thần chà tay nói: “Tham tướng đại nhân quả nhiên là mắt lửa ngươi vàng, chúng ta chuyện gì cũng không thể giấu được ánh mắt của ngươi."
“Ha ha.”
Lưu Vân bưng lên bát to uống một ngụm nước, chậm rãi hỏi.
“Nói đi, chuyện gì?”
Đổng Lương Thần nhìn một lần đám người Kỷ Ninh ngồi ở bên cạnh, lúc này mới mở miệng nói: “Tham tướng đại nhân, ta cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục thủ như vậy.” “Hà?”
Sắc mặt tham tướng Lưu Vân nhất thời trở nên nghiêm túc.
“Ý tứ gì?”
Lưu Vân nhìn chằm chằm Đổng Lương Thần hỏi: “Các ngươi là muốn đầu hàng hay muốn phá vây?”
“Đầu hàng là không có khả năng đầu hàng.”
Kỷ Ninh ngồi ở một bên nói: “Chúng ta đã chết nhiều huynh đệ như vậy, cùng Phục Châu quân đã là thù sâu như biển.”
“Giờ nếu đầu hàng, ta sợ huynh đệ chết đi buổi tối tới tìm ta, về sau cũng đừng nghĩ ngủ yên giấc nữa.” “Vậy ý tứ của các ngươi là phá vây?” Đổng Lương Thần gật gật đầu. “Chúng ta ở nơi này đã thủ hai tháng, lương thảo cũng sắp hao hết rồi.”
Đổng Lương Thần mở miệng nói: “Chúng ta ở nơi này bám trụ Phục Châu quân hai tháng, về công về tư, đều xem như đã hết tình hết nghĩa rồi.”
“Mấy ngày qua thế công của Phục Châu quân càng thêm hung mãnh, vài lần đầu là chúng ta liều chất mới ngăn được, nhưng rất nhiều huynh đệ quen thuộc của ta đầu không còn nữa.”
Đổng Lương Thần giọng trầm thấp nói: “Lúc trước Trương đại đô đốc giao các huynh đệ cho ta, muốn ta dẫn dắt bọn họ cho tốt.”
“Bọn họ nếu đều chết ở chỗ này, ta về sau không có cách nào ăn nói với Trương đại đô đốc.”
Kỷ Ninh cũng mở miệng phụ họa nói: “Chúng ta đã đánh hai tháng, huynh đệ dưới trướng ta cũng thương vong thê thảm nặng nề.” “Đặc biệt chúng ta bây giờ lương thảo không đủ, rất nhiều huynh đệ đều gầy mất dáng rồi.”
“Hai tháng, viện quân lại chậm chạp không thấy bóng dáng.”
Kỷ Ninh nói: “Chúng ta nếu tiếp tục đánh như vậy, thế nào cũng phải toàn quân bị diệt.”