Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 173: Dương Đông Kích Tây (1)

Chương 173: Dương đông kích tây (1) Chương 173: Dương đông kích tây (1)

“Có phải quá mạo hiểm hay không?”

“Cái này nếu như bị chặn ở trong thành, vậy có thể phải đi gặp diêm vương gia.”

“Con mẹ nó, phú quý là cầu trong nguy hiểm, cược một ván!”

“Không phải, đánh trận không phải trò đùa, nếu không chúng ta bàn bạc thêm chút đi?”

Trương Vân Xuyên tức giận nói: “Bàn bạc tiếp trời cũng sáng rồi.”

“Cứ làm như vậy.” Trương Vân Xuyên nhất ngôn cửu đỉnh nói: “Ngươi ở bên ngoài, ta dẫn người vào thành!”

Bàng Bưu xua tay nói: “Ngươi cũng từng đi một lần rồi, một lần này cũng đừng tranh với ta, dù sao cũng phải để ta gã nông dân này vào phủ thành va chạm từng trải chút, đúng không?”

“Va chạm để lần tiếp theo đi.” Trương Vân Xuyên nói: “Trong thành ta quen thuộc, ngươi đi nhắm chừng đông tây nam bắc cũng không tìm được, còn đừng nói làm việc.”

“Làm sao, xem thường ta à?”

“Ta xem thường ngươi đó.”

“Thống lĩnh, ta không nói giỡn với ngươi nữa.”

Bàng Bưu nghiêm mặt nói: “Ta tốt xấu gì cũng là một đô úy dưới trướng ngươi, việc nào cũng để ngươi vị thống lĩnh này làm, vậy ta đô úy này có bao nhiêu ý nghĩa?”

“Ngươi tốt xấu gì cũng cho ta một cơ hội lập công chứ.” Bàng Bưu cười nói: “Ta con mẹ nó còn muốn làm phó thống lĩnh Lang tự doanh cơ.”

Trương Vân Xuyên cùng Bàng Bưu nhìn nhau một lát, Trương Vân Xuyên cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

“Được, vậy ngươi dẫn đội đi.”

“Chẳng qua ngươi phải đáp ứng ta, đừng chết ở bên trong.”

“Phi phi phi, đừng nguyền rủa ta, mạng lão tử còn dài lắm.”

Bàng Bưu nhếch miệng nói: “Lão tử lần này cũng đi lộ mặt một chút, bằng không người ta còn cho rằng Lang tự doanh chỉ một mình Trương đại thống lĩnh ngươi đó.”

Trương Vân Xuyên cùng Bàng Bưu sau khi bàn bạc chi tiết một phen nữa, sau đó đều tự dẫn đội biến mất ở trong nơi hoang dã tối om.

Trương Vân Xuyên lại chờ đợi ước chừng một canh giờ, lúc này mới dẫn theo một ít huynh đệ khom lưng mò về phía tường thành.

Thành Ninh Dương lần trước bị sơn tặc công hãm, một lần này rõ ràng đã tăng mạnh đề phòng.

Đầu tường cách mỗi một đoạn đều treo đèn lồng, thường thường còn có binh sĩ Tả Kỵ quân tay cầm binh khí ở đầu tường tuần tra.

Nhưng đèn lồng đầu tường chiếu sáng có hạn, binh sĩ thủ vệ đầu tường cũng không nhiều.

Thành Ninh Dương tuy từng bị đánh một lần, nhưng ai cũng sẽ không ngờ, bọn Trương Vân Xuyên còn có thể đi mà quay lại.

Bọn Trương Vân Xuyên mang hai cái thang nhẹ nhàng mà tựa vào một chỗ hẻo lánh không có ai thủ vệ, mấy huynh đệ tay chân lanh lẹ dẫn đầu trèo lên.

Khi Trương Vân Xuyên vị thống lĩnh Lang tự doanh này đi lên, đã có hơn mười huynh đệ lặng yên không một tiếng động lên tường thành trước.

“Thống lĩnh, từ bên nào bắt đầu?”

Bọn họ đều ngồi xổm trong bóng tối tường thành, nắm chặt binh khí trong tay, vẻ mặt căng thẳng.

“Từ bên kia bắt đầu!”

Trương Vân Xuyên chỉ chỉ một binh sĩ thủ vệ Tả Kỵ quân đứng cách đó không xa.

Bọn Trương Vân Xuyên dán sát tường thành, mò về phía binh sĩ thủ vệ Tả Kỵ quân kia.

Binh sĩ thủ vệ Tả Kỵ quân kia cũng nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn về phía bọn Trương Vân Xuyên bên này.

Không nhìn không sao, vừa nhìn liền bị dọa nhảy dựng.

Chỉ thấy có mấy chục hán tử mặc quần áo hỗn độn, không biết khi nào đã lên tường thành.

“Ra tay!”

Trương Vân Xuyên ra lệnh một tiếng, mấy cây nỏ cầm tay hầu như bóp cò cùng một lúc.

Bọn Trương Vân Xuyên trước sau đánh thành Ninh Dương cùng huyện Tam Hà, trang bị bây giờ không kém gì Tuần bộ doanh.

“Phốc phốc phốc!”

Thủ vệ Tả Kỵ quân kia miệng còn chưa mở ra, đã bị mấy mũi tên nỏ đóng đinh ở trên đầu tường.

Sau khi bọn Trương Vân Xuyên đánh lén xử lý hai thủ vệ Tả Kỵ quân, một thủ vệ đứng ở trên cầu thang nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn.

Thủ vệ đó quay đầu nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên gần trong gang tấc, cũng ngẩn ra, sau đó sắc mặt điên cuồng thay đổi.

“Người nào!”

Thủ vệ đó ở cùng lúc quát to, cũng theo bản năng đi rút đao.

“Phốc phốc!”

Nhưng trường đao của hắn mới rút ra một nửa, mấy mũi tên nỏ đã chui vào thân thể hắn.

Thủ vệ này đưa tay bám lấy lỗ châu mai, không để mình ngã xuống.

“Địch tập!”

“Địch tập!”

Hắn dùng hết sức lực toàn thân, duỗi cổ hô to lên.

Hắn sau khi hô mấy tiếng, lúc này mới không chống đỡ được xụi lơ ngã xuống.

Thủ vệ gác ở phụ cận sau khi nghe được động tĩnh, ánh mắt cũng đồng loạt hướng về bên này nhìn quét tới.

Mượn dùng cây đuốc chiếu sáng đầu tường, bọn họ cũng nhìn thấy đám người bọn Trương Vân Xuyên.

“Ô ô ——”

Một thủ vệ Tả Kỵ quân lập tức tháo xuống kèn sừng trâu treo ở bên hông, ngửa đầu thổi lên.

Tiếng kèn nặng nề đó từ đầu tường vang lên, xa xa truyền ra ngoài.

“Các huynh đệ, giết!”

Trương Vân Xuyên thấy hành tung của bọn họ đã bại lộ, lập tức không che giấu nữa, trực tiếp chộp lấy đao lao về phía thủ vệ đầu tường.

Tiếng kèn cũng kinh động các thủ vệ Tả Kỵ quân đầu tường.

Trong thành lâu lập tức chạy ra hơn hai mươi binh sĩ Tả Kỵ quân cầm đao khiên.

Bọn họ nhìn thấy đám người Trương Vân Xuyên đã giết lên đầu tường, cũng lộ vẻ mặt bối rối.

“Các ngươi, các ngươi mau ngăn trở bọn hắn!”

“Ta đi hướng giáo úy đại nhân bẩm báo!”

Nơi xa tối om, đội quan của Tả Kỵ quân không biết kẻ địch đột kích có bao nhiêu.

Hắn sau khi bỏ lại một câu cho binh sĩ dưới trướng, xoay người chạy về phía thang thành.

“Phốc phốc phốc!”

“Phốc phốc!”

Bọn Trương Vân Xuyên vừa lao tới vừa hô to, khí thế kinh người.
Bình Luận (0)
Comment