Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 174 - Chương 174: Dương Đông Kích Tây (2)

Chương 174: Dương đông kích tây (2) Chương 174: Dương đông kích tây (2)

Huynh đệ trong tay nâng nỏ cầm tay không ngừng bắn.

Mấy thủ vệ Tả Kỵ quân ở đầu tường gác còn chưa phản ứng lại đã bị bắn chết ngay tại chỗ.

“Chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?”

Hơn hai mươi thủ vệ Tả Kỵ quân đứng ở phụ cận thành lâu nhìn thấy đội quan chạy, bọn Trương Vân Xuyên lại dũng mãnh như thế, trong lúc nhất thời cũng luống cuống chân tay.

Bọn họ hướng ánh mắt về phía một lão binh hơi lớn tuổi.

“Còn thất thần làm gì!” Lão binh hùng hùng hổ hổ nói: “Chạy mau!”

Lão binh sau khi nói xong, đầu cũng không quay lại hướng về phía đội quan chạy trốn mà chạy.

“Chạy, chạy mau!”

Các thủ vệ Tả Kỵ quân còn lại thấy đội quan cùng lão binh đều chạy, sau khi nhìn vài lần bọn Trương Vân Xuyên đang lao tới, bọn họ theo sát sau xoay người hướng về dưới thành mà chạy.

“Đừng con mẹ nó đi nha môn!”

“Trước tìm một chỗ trốn đi!”

“Xem tình huống rồi nói sau!”

Lão binh nhìn thấy một đám huynh đệ Tả Kỵ quân đều chạy xuống đầu tường, cũng đá văng cửa một nhà dân, dẫn đầu xông vào.

Các binh sĩ Tả Kỵ quân đầu tường đều không phải kẻ ngốc.

Ở dưới tình huống không rõ tình hình địch, tùy tiện đi lên giao chiến, rất có khả năng đặt cái mạng nhỏ vào.

Đội quan chạy đi báo tin cầu viện.

Bọn họ cũng đều ùn ùn chạy xuống đầu tường, chuẩn bị trốn đi quan sát tình huống.

“Lưu ca, chúng ta thế này là lâm trận bỏ chạy.”

Một tân binh Tả Kỵ quân nấp ở trong phòng, nghe được tiếng hô giết đầu tường, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.

“Cái này nếu như bị cấp trên biết được, đó là phải rơi đầu.”

Lão binh nâng tay liền cho tân binh đó một cái vỗ lên đầu: “Thấy ngu chưa tức!”

“Ngươi con mẹ nó mới là lâm trận bỏ chạy!”

“Lão tử lại chưa chạy!” Lão binh hùng hùng hổ hổ nói: “Lão tử nhìn thấy kẻ địch liền muốn ỉa, chạy tới chỗ này ỉa, không được à? !”

Tân binh kia cũng là vẻ mặt ngây dại.

Có hơn hai mươi người cùng nhau chạy tới nơi này ỉa sao?

Lão binh nhìn lướt qua mọi người nói: “Đều thông minh một chút!”

“Đợi viện quân đến đây, chúng ta lại xông ra hỗ trợ.”

“Đừng con mẹ nó coi rẻ cái mạng của mình!”

Lão binh đằng đằng sát khí nói với mọi người: “Nhớ kỹ, ai con mẹ nó còn dám nói lâm trận bỏ chạy, lão tử chém hắn trước!”

“Vâng, vâng, chúng ta là ở nơi này đi ỉa.”

Một đám huynh đệ Tả Kỵ quân cũng đều ùn ùn gật đầu.

Thủ vệ Tả Kỵ quân gác đêm đầu tường sau khi bị giết mấy người, thủ vệ khác cũng không phải kẻ ngốc.

Bọn họ chỉ là một ít người gác trạm, ở dưới tình huống không rõ tình hình địch, không đáng đi lên mạo hiểm.

Bọn họ đều là mỗi người tìm chỗ trốn đi, chờ đợi viện quân.

Bọn Trương Vân Xuyên tuy ít người, lại nhanh chóng chiếm lĩnh đầu tường.

“Con mẹ nó, Tả Kỵ quân này cũng không được nha.” Một huynh đệ Lang tự doanh khinh thường nói: “Cái này con mẹ nó tên nào cũng chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn!”

“Thống lĩnh, nếu không chúng ta thuận thế giết vào thành đi!”

“Tả Kỵ quân đám chó chết này chính là một lũ tham sống sợ chết, chúng ta xử lý bọn hắn!”

Bọn họ dễ dàng đoạt lấy cổng nam thành, điều này làm một đám huynh đệ cũng sinh ra tâm lý khinh thị đối với Tả Kỵ quân.

Bọn họ ồn ào muốn giết vào thành, tiêu diệt Tả Kỵ quân.

“Đừng con mẹ nó nói linh tinh nữa!”

“Đừng cho rằng giết vài tên lính gác liền vểnh cái đuôi đến trên trời rồi!”

Trương Vân Xuyên mắng chửi: “Nếu ai cảm thấy mình lợi hại, sau này lão tử để hắn mỗi một lần đều xung phong!”

Các huynh đệ sau khi nghe xong lời này, cũng rụt cổ.

Nếu mỗi một lần đều xung phong, vậy chín cái mạng cũng không đủ.

“Đừng thất thần nữa!”

“Đốt thành lâu!”

Mục đích của bọn Trương Vân Xuyên không phải giết vào thành, mà là hấp dẫn sức chú ý mà thôi.

Ở dưới sự phân phó của Trương Vân Xuyên, bọn họ cũng giơ đuốc, đốt nam thành lâu.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng hô to gọi nhỏ, xây dựng ra biểu hiện giả dối lượng lớn binh mã công thành.

“Thống lĩnh!”

“Tả Kỵ quân xuất động rồi!”

“Rất nhiều binh mã đang lao về phía chúng ta!”

Mấy huynh đệ ở lúc đốt phòng ốc phụ cận cổng nam thành, nhìn thấy lượng lớn binh mã trên đường phố nơi xa chạy tới, cũng bị dọa vội vàng chạy lên đầu tường.

Trương Vân Xuyên ghé vào lỗ châu mai nhìn về phía xa.

Ở cao nhìn xuống vừa lúc có thể nhìn thấy bộ đội Tả Kỵ quân giơ đuốc lao tới.

“Cung thủ lưu lại!”

“Người khác rút trước!”

Trương Vân Xuyên thấy Tả Kỵ quân xuất động không ít người, cũng vội vàng bảo huynh đệ dưới trướng rút lui.

Huynh đệ dưới trướng từng người theo thang cùng dây thừng, trượt xuống thành.

“Bắn tên!”

Bọn họ thì tránh ở trên đầu tường, sau khi nhìn thấy người Tả Kỵ quân tới gần, hướng Tả Kỵ quân bắn loạn một phen.

Mấy binh sĩ Tả Kỵ quân xông lên phía trước trúng tên ngã xuống đất.

“Dựng khiên!”

“Đoạt lại tường thành!”

Đô úy Tả Kỵ quân ở phía sau vươn cổ hô to: “Cung thủ tiến lên, áp chế bọn hắn cho ta!”

Bọn Trương Vân Xuyên vốn còn muốn bắn một loạt tên nữa.

Nhưng tên ‘vù vù’ xẹt qua đỉnh đầu, dọa bọn họ vội vàng nằm úp sấp xuống.

“Đừng đánh nữa!”

Trương Vân Xuyên túm huynh đệ bên người nói: “Đi mau!”

Binh sĩ Tả Kỵ quân tạo thành đội ngũ đã nâng khiên, theo thang thành lao lên trên.

Bọn Trương Vân Xuyên cũng không chút chần chờ, nhanh chóng hướng ngoài thành rút lui.

Khi cửa nam bên này ánh lửa ngập trời, ầm ầm.

Ở phụ cận cổng bắc thành, Bàng Bưu dẫn dắt huynh đệ cũng đã mò đến dưới chân tường thành.
Bình Luận (0)
Comment