Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1730 - Chương 1730: Huyết Chiến Phá Vây! (2)

Chương 1730: Huyết chiến phá vây! (2) Chương 1730: Huyết chiến phá vây! (2)Chương 1730: Huyết chiến phá vây! (2)

Đổng Lương Thần như trút được gánh nặng, quay đầu nhìn chằm chằm các cung thủ Phục Châu quân kia, đôi mắt đỏ rực.

“Giết!"

Đổng Lương Thần bước đi như bay, trực tiếp không nhìn những mũi tên tựa như mưa rơi kia.

Các binh sĩ Trấn Sơn doanh kia phía sau hắn không ngừng có người ngã xuống, nhưng cuồn cuộn không ngừng có người theo kịp.

Đổng Lương Thần lao vào đội ngũ cung thủ Phục Châu quân, trường đao chém ngang, mấy cung thủ không kịp né tránh bị trường đao cắt bị thương, lảo đảo lui về phía sau.

“Chết!” Đổng Lương Thần mắt đỏ bừng tựa như phát điên, bổ ngang bổ dọc, trong giây lát đã có mấy cung thủ chất ở dưới đao của hắn.

Từng binh sĩ Trấn Sơn doanh cũng lao vào đội ngũ cung thủ, đại sát bốn phương.

“Kengl”

Đổng Lương Thần vừa chém giết một cung thủ Phục Châu quân, đột nhiên phía sau lưng như gặp búa tạ, hắn lảo đảo tiến lên vài bước, lúc này mới ổn định thân hình.VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Trường đao của hắn về chém ngang phía sau, bức lui một gã giáo úy Phục Châu quân muốn đuổi theo chém.

Đổng Lương Thần quay đầu, thấy rõ giáo úy Phục Châu quân trung niên này.

Giáo úy Phục Châu quân này ánh mắt sắc bén, sau khi nhìn nhau đôi lần với Đổng Lương Thần, vung đao liên công!

“Kengl”

Trường đao và trường đao va chạm, bắn ra một chuỗi tia lửa.

Trên trường đao truyền đến lực lượng thật lớn, khiến Đổng Lương Thần không thể chịu được, lảo đảo lui về phía sau, hổ khẩu vỡ toang. Hắn một đường xung phong chém giết đến, thể lực tiêu hao cực lớn. Đối mặt đối thủ khó chơi này, Đổng Lương Thần thở hổn hển, cảm giác được có chút lực bất tòng tâm. “Kengl” “Choang!”

Giáo úy trung niên này tựa như cũng phát hiện thể lực Đổng Lương Thần chống đỡ hết nổi, mỗi đao một nhanh hơn, gần như không cho Đổng Lương Thần thời gian thở dốc. Đổng Lương Thần chỉ có thể bị ép áp dụng tư thái phòng ngự, chỉ một lát sau, dây treo tấm sắt đã bị cắt đứt, trên người tăng thêm vài chỗ vết thương.

Nếu là ngày thường, Đổng Lương Thần chưa chắc sợ đối phương. Nhưng bây giờ thể lực của mình đang nhanh chóng tiêu hao, ở trên chiến trường ngươi chết ta sống như vậy, thêm một phần thể lực liền thêm một phần sức chiến đấu. Đối mặt vị giáo úy trung niên này mãnh công, Đổng Lương Thần thể lực tiêu hao cực lớn tránh trái né phải tìm kiếm cơ hội phản kích, tỏ ra rất chật vật.

“Giáo úy đại nhân, ta đến giúp ngươi!”

Đặng Bằng tâm phúc của Đổng Lương Thần vung đao đánh tới.

“Kẻ này rất rất lợi hại, đao của hắn rất nhanh!”

Đổng Lương Thần thở hổn hển lớn tiếng nhắc nhở, đồng thời cũng vung đao xông lên.

Có Đặng Bằng gia nhập chiến đoàn, áp lực của Đổng Lương Thần nhất thời nhỏ đi nhiều, giáo úy trung niên kia ngược lại không thể không áp dụng thủ thế. “Chết đi!”

Tâm phúc Đặng Bằng đột nhiên tìm đúng cơ hội, khởi xướng một đòn trí mạng.

Nhưng ai biết trường đao sắp rơi trên người giáo úy trung niên kia, giáo úy trung niên đó đột nhiên khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, thân hình linh hoạt tránh né. “Phập!”

Đặng Bằng trong lúc nhất thời không thu được chân trực tiếp lao tới bên người giáo úy trung niên. “Ầm!”

Giáo úy trung niên kia giật trỏ một cái đánh vào trên mặt Đặng Bằng, nửa bên mặt Đặng Bằng nhất thời lõm xuống.

“Phập!”

Thân thể của Đặng Bằng ngã ngửa về phía sau, trường đao thuận thế đuổi theo, đâm vào ngực của Đặng Bằng.

“AI”

Hầu như là cùng lúc, trường đao của Đổng Lương Thần cũng theo khe hở giáp trụ chui vào sườn giáo úy trung niên kia.

Đặng Bằng ngã xuống đất, giáo úy trung niên kia lảo đảo chạy vài bước, đưa tay lau sườn mình, máu dính đầy tay.

“Lão tử giết chết ngươi!”

Đổng Lương Thần nhìn tâm phúc Đặng Bằng ngã xuống đất không rõ sống hay chết, trừng mắt liền lao về phía giáo úy trung niên.

Giáo úy trung niên bị thương, đối mặt Đổng Lương Thần lao về phía hắn, đáy mắt hiện lên một mảng bối rối, không dám ham chiến, thế mà nhấc chân bỏ chạy.

“Âm!”

Đổng Lương Thần cất bước xông lên, nhảy lên một cước đạp gã ngã xuống đất.

“Phập!”

Giáo úy trung niên ngã xuống đất kia không biết do bị thương hay kinh hoảng, phản ứng chậm một nhịp.

Đối mặt trường đao Đổng Lương Thần đâm xuống, thế mà chưa tránh được. Đổng Lương Thần ở trong tích tắc, liên tục đầm giáo úy trung niên này hơn mười đao, giáo úy trung niên này co giật giãy dụa, mắt thấy không sống nổi.

Đổng Lương Thần bất chấp chém bồi thêm, đứng dậy chạy về phía tâm phúc Đặng Bằng nằm ở cách đó không xa.

“Đặng Bằng, Đặng Bằng!”

Đổng Lương Thần nhìn Đặng Bằng vết thương trào máu ra bên ngoài, ý đồ tìm đồ băng bó cho hắn.

“Giáo, giáo úy đại nhân... Ta, ta đi trước...”

Đặng Bằng mặt đầy máu, hắn nhìn Đổng Lương Thần sốt ruột, cười tươi, đầu vẹo đi, đã chết trận. “AI”

Đổng Lương Thần ôm di thể vị tâm phúc này, phát ra tiếng rít gào phần nộ.

Tiếng người kêu ngựa hí nơi xa, Phục Châu quân phó tướng Lương Ngọc biết được tiền doanh bị công phá, dẫn dắt đám đông Phục Châu quân tràn đến.

“Giáo úy đại nhân, đánh không thắng, bọn hắn quá đông rồi!” Không ít binh sĩ Trấn Sơn doanh người đầy vết máu hội tụ đến chung quanh Đổng Lương Thần, bọn họ vết thương chồng chất, thể lực đã chống đỡ hết nổi.

Đổng Lương Thần nhìn chung quanh một lần, khắp nơi đều là binh sĩ Phục Châu quân, người của bọn họ đã gặp vây công.

“Thổi kèn, phân tán phá vây!”

Bọn họ một lần này tiến công quấy rầy Phục Châu quân bố trí, đã kéo dài một ít thời gian.
Bình Luận (0)
Comment