Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1731 - Chương 1731: Viện Quân Hội Hợp! (1)

Chương 1731: Viện quân hội hợp! (1) Chương 1731: Viện quân hội hợp! (1)Chương 1731: Viện quân hội hợp! (1)

Đổng Lương Thần không chút do dự hạ lệnh phá vây.

Tiếng kèn vang lên, binh sĩ Trấn Sơn doanh mới vừa rồi còn hung hãn không sợ chết tấn công mãnh liệt, không chút do dự xoay người liền rút lui, không có chút dài dòng. Trên đường cái phía đông thành Lâm Xuyên, một mũi quân đội bộ ky pha trộn đang hướng về thành Lâm Xuyên thẳng tiến.

Dưới một lá cờ lớn đón gió phấp phới ở giữa đội ngũ, Tả Ky quân Kiêu Ky doanh giáo úy Hoàng Hạo đang giục ngựa chậm rãi mà đi. Ngày đó hắn và giáo úy Thổ tự doanh Đinh Phong dẫn bộ hạ thông qua con chiến thuật nhảy cóc cắm đến khu địch chiếm, sau khi đoạt lại trấn Mạnh gia, liền chia quân ra. Đinh

Hoàng Hạo thì dẫn dắt một bộ ky binh cùng một ít bộ binh Thổ tự doanh, hướng về phủ Lâm Xuyên thẳng tiến, chuẩn bị đả thông liên hệ với Tuần Phòng quân thành Lâm Xuyên.

Chẳng qua toàn cảnh phủ Lâm Xuyên đã luân hãm, Phục Châu quân thu biên ngay tại chỗ một lượng lớn sơn tặc giặc cỏ các đội ngũ, để bọn họ đóng giữ các nơi, duy trì địa phương.

Rất nhiều đầu mục sơn tặc giặc cỏ những người này ngày xưa đầu là nhân vật không thể lên được mặt bàn.

Bây giờ lắc mình biến hóa trở thành quan lại chính thức phương diện Phục Châu bổ nhiệm, bọn họ tự nhiên khăng khăng một mực cống hiến cho Phục Châu.

Hoàng Hạo dẫn thủ hạ hướng thành Lâm Xuyên công kích tiến lên, phối hợp Tuần Phòng quân thành Lâm Xuyên tác chiến.

Vì dọn sạch các đội ngũ sơn tặc giặc cỏ ven đường bị Phục Châu hợp nhất bổ nhiệm, chậm trễ không ít thời gian.

Bây giờ cách thành Lâm Xuyên rất gần, Hoàng Hạo ngược lại trở nên càng thêm cẩn thận, chậm lại tốc độ tiến lên.

Bộ ky trong tay hắn cộng lại cũng mới khoảng hai ngàn người, huống hồ là một cánh quân cô đơn.

Mà quanh thành Lâm Xuyên có mấy vạn Phục Châu quân, một khi bị đối phương bao vây, vậy bọn họ liền có nguy hiểm toàn quân bị diệt.

“Cộp cộp cộp!”

Khi Hoàng Hạo đang dẫn thủ hạ thẳng tiến về phía trước, vài ky binh từ phía trước chạy như bay đến. “Dừng!”

Nhìn thấy tiếu ky dò đường quay về, giám quân Từ Anh ở phía trước đội ngũ dẫn đội lập tức giơ tay phải, hạ lệnh dừng tiến lên.

Hoàng Hạo thấy phía trước có tình huống, cũng lập tức hai chân đá bụng ngựa, giục ngựa hướng về phía trước đối phương mà đi.

Một lát sau, vài tên tiếu ky bụi bặm mệt mỏi liền chạy vội tới trước mặt bọn Hoàng Hạo, ghìm ngựa lại. “Giáo úy đại nhần, giám quân đại nhân!”

Ngũ trưởng tiếu ky cầm đầu ở trên lửng ngựa ôm quyền nói: “Phía trước có tình huống!”

“Ngoài mấy dặm có rất nhiều Tuần Phòng quân đang chạy về chúng ta bên này, ở phía sau bọn họ có khoảng hơn vạn Phục Châu quân đang truy kích!”

“Hả?”

Hoàng Hạo và Từ Anh nhìn nhau một cái, đầu là vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Nơi này cách thành Lâm Xuyên còn có một khoảng cách.

Tuần Phòng quân xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ thành Lâm Xuyên đã đánh mất? Hoàng Hạo tiến một bước xác nhận: “Các ngươi thấy rõ chưa?”

“Thấy rõ rồi, trong đội ngũ Tuần Phòng quân còn giơ cờ phướn của phòng ngự sứ Lê đại nhân, ngoài ra còn có cờ phướn của đám người Lưu tham tướng.”

Ngũ trưởng tiếu ky mở miệng nói: “Ta thấy đội ngũ bỏ chạy có rất nhiều người bị thương, nhắm chừng là từ thành Lâm Xuyên chạy đến.” Hoàng Hạo nhìn về phía giám quân Từ Anh, sắc mặt ngưng trọng.

“Xem ra thành Lâm Xuyên đã bị Phục Châu quân công hãm.”

Giám quân Từ Anh mở miệng hỏi Hoàng Hạo: “Giáo úy đại nhân, hơn vạn Phục Châu quân này tới trước mặt, chúng ta làm sao bây giờ?” Bọn họ bây giờ bộ ky lẫn lộn cũng mới hơn hai ngàn người, nhiệm vụ của bọn họ cũng không phải giải vây cho thành Lầm Xuyên.

Bọn họ hướng phía thành Lâm Xuyên thẳng tiến, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế.

Cho dù bọn họ chỉ có một ky binh lao tới dưới thành Lâm Xuyên, vậy đối với thủ quân mà nói cũng sẽ là một sự ủng hộ thật lớn.

Nhưng bây giờ thành Lầm Xuyên đã đánh mất, Tuần Phòng quân đang hướng về bọn họ bên này rút lui, phía sau còn có lượng lớn kẻ địch. Bọn họ nấu ở lại nơi này, một khi Phục Châu quân lao lên, bọn họ liần nguy hiểm. Đi con đường nào, trở thành quyết định Hoàng Hạo vị giáo úy này cần lập tức làm ra.

“Tuần Phòng quân thương binh rất nhiều, một khi bị hơn vạn Phục Châu quân cắn chặt, sợ là có nguy hiểm toàn quân bị diệt.”

Hoàng Hạo trầm ngâm, sau đó mở miệng nói: “Tuần Phòng quân cùng chúng ta nhất mạch tương thừa, đó đầu là huynh đệ nhà mình.”

“Chúng ta tuy thực lực không đủ, nhưng lại không thể thấy chết mà không cứu!”

Giám quân Từ Anh cũng biết, đi tiếp ứng Tuần Phòng quân phiêu lưu rất lớn, làm không tốt sẽ đặt cả bản thân vào.

Nhưng nếu là không tiếp ứng đối phương một phen, về tình về lý đầu nói không thông.

Giám quân Từ Anh nghĩ một chút, nói: “Giáo úy đại nhân, tiếp ứng ta là đồng ý, chẳng qua chúng ta thực lực yếu, vẫn là phải cố hết sức tránh cho cứng đối cứng.”

Hoàng Hạo khoát tay nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không khinh xuất.” “Như vậy, ngươi dẫn dắt bộ binh bố trí phòng ngự ngay tại chô, giơ nhiều cờ phướn, phô trương thanh thết”
Bình Luận (0)
Comment