Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1735 - Chương 1735: Sính Hung! (2)

Chương 1735: Sính hung! (2) Chương 1735: Sính hung! (2)Chương 1735: Sính hung! (2)

Bùi chưởng quầy thấy thế, nhất thời khẩn trương.

Hắn muốn ngăn cản, nhưng đối mặt mấy chục hán tử hung hãn xua đuổi, các thực khách kia cũng không dám dừng lại nữa.

“Các vị, xin lỗi.”

“Hôm nay dùng cơm miễn phí, còn xin các vị ngày khác lại đến.”

Bùi chưởng quầy không ngừng chắp tay xin lỗi đối với các vị khách đứng dậy rời khỏi, trong lòng rất bực tức đối với hành vi của đám người Ôn Hoành Vĩ.

“Ôn công tử, ngươi làm cái gì vậy?” “Ngươi sao có thể đuổi khách của ta chứ.” Bùi chưởng quầy thấy khách nhân ùn ùn rời khỏi, hắn đi tới trước mặt Òn Hoành Vĩ, trên mặt mang theo vài phần giận dữ.

“Bốp!”

Bùi chưởng quầy vừa dứt lời, một tùy tùng nâng tay liền cho hắn một cái tát vang dội.

Tùy tùng này vẻ mặt đầy dữ tợn, quát mắng: “Ngươi con mẹ nó tính là cái thá gì, dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với công tử của chúng ta, tin hay không ta đánh gãy chân của ngươi!”

Bùi chưởng quây ôm gò má nóng rát đau đớn của mình, cố đè nén lửa giận trong lòng.

Nếu không phải Ôn Hoành Vĩ thân phận không tầm thường, hắn bây giờ đã gọi người đi báo quan.

Bùi chưởng quầy mở miệng hỏi: “Ôn công tử, không biết Ngọc Lan Hiên ta nơi nào đắc tội ngươi, còn xin Ôn công tử nói rõ.”

Bùi chưởng quầy xem như đã nhìn ra, Ôn Hoành Vĩ này hôm nay chính là tới đầy gây chuyện.

Ôn Hoành Vĩ bắt chéo chân nói: “Bùi chưởng quầy, ngươi đã hỏi, vậy ta liên không ngại nhắc nhở ngươi một phen.”

Ôn Hoành Vĩ chất vấn: “Các tửu lâu khách sạn trong thành đầu là đi chợ phía đông chọn mua rau quả cùng gà vịt thịt cá, vì sao Ngọc Lan Hiên các ngươi muốn đi chợ phía tây?” Bùi chưởng quầy ngẩn ra, lập tức hiểu là chuyện gì rồi. Hai ngày trước đã có người cưỡng chế yêu cầu Ngọc Lan Hiên bọn họ đi quầy hàng chỉ định chợ phía đông mua nguyên liệu nấu ăn, bị bọn họ từ chối.

Bùi chưởng quầy không ngờ sau lưng việc này thế mà có bóng dáng Ôn Hoành Vĩ.

“Ôn công tử, thực không dám giấu, trước kia chúng ta quả thật là đi chợ phía đông chọn mua hàng hóa.” “Nhưng gần đây giá cả chợ phía đông tăng mấy phen không nói, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cũng đầu không tươi, thậm chí dùng hàng kém để thay.”

Bùi chưởng quầy giải thích: “Ngọc Lan Hiên chúng ta là tửu lâu tốt nhất trong thành Giang Châu, tự nhiên cần mua một ít nguyên liệu nấu ăn hàng tốt giá thấp, bằng không, sẽ làm hỏng danh tiếng của chúng ta.”DOC FULL.VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í

“Ta lời nói thật cho ngươi đi.”

Ôn Hoành Vĩ thưởng thức hạt châu trong tay, cả vú lấp miệng em nói: “Các cửa hàng quầy hàng kia của chợ phía đông bây giờ đầu là ta mở.”

“Bắt đầu từ hôm nay, Ngọc Lan Hiên các ngươi phải từ cửa hàng của ta ở chợ phía đông đi mua nguyên liệu nấu ăn.”

“Nếu là ta phát hiện Ngọc Lan Hiên các ngươi đến nơi khác mua nguyên liệu nấu ăn, ta ngày nào cũng đến Ngọc Lan Hiên các ngươi ăn cơm, ngươi tin không?”

Bùi chưởng quầy sau khi nghe được lời này, nhất thời sắc mặt có chút khó coi.

Bùi chưởng quầy bất đắc dĩ nói: “Ôn công tử, nguyên liệu nấu ăn chợ phía đông giá đắt ta cũng tiếp nhận, nhưng nguyên liệu nấu ăn đại đa số đầu là một ít hàng kém thay cho thứ tốt, ta không thể đập bảng hiệu của mình nha.”

Ôn Hoành Vĩ nhìn chằm chằm Bùi chưởng quầy vài lần, đứng lên, thuận tay cầm một cái ấm trà nắm trong tay.

Hắn cất bước đi về phía Bùi chưởng quầy, trên mặt có thêm vài phần sát khí.

“Âm!”

Ấm trà trong tay Ôn Hoành Vĩ trực tiếp nện ở trên đầu Bùi chưởng quầy, ấm trà sứ Thanh Hoa nhất thời vỡ đầy đất.

Bùi chưởng quây cũng không ngờ hắn sẽ ra tay, kêu một tiếng, trên trán nhất thời bị rạch một vết thương, có máu tươi chảy ra. “Chưởng quầy!”

Tiểu nhị trong cửa hàng thấy thế, muốn lên trước, lại bị tùy tùng của Ôn Hoành Vĩ tay đấm chân đá, đánh chạy mất.

Ôn Hoành Vĩ đi tới trước mặt Bùi chưởng quầy, túm tóc của hắn.

“Ta nói họ Bùi, ta vốn là muốn nói chuyện hẳn hoi với ngươi, ngươi cứ phải khiến ta đổi phương thức nói với ngươi, ngươi nói ngươi có phải thân lừa ưa nặng hay không?” “Đau, đau...” Bùi chưởng quầy cái trán đang chảy máu, tóc lại bị túm, vẻ mặt đầy thống khổ.

Ôn Hoành Vĩ đằng đằng sát khí hỏi: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, Ngọc Lan Hiên các ngươi về sau đi chỗ nào mua nguyên liệu nấu ăn?”

Bùi chưởng quầy biết hôm nay nếu không đáp ứng, sợ là không thể được yên.

Nhưng Ngọc Lan Hiên có thể ở Giang Châu mở nhiều năm như vậy, trừ đồ ăn hương vị tốt, sau lưng bọn họ cũng có người chống lưng. Ông chủ của Ngọc Lan Hiên chính là Lê gia ở Đông Nam tiết độ phủ cũng tiếng tăm lừng lây, Ngọc Lan Hiên này xem như sản nghiệp của Lê gia. “Ôn công tử, Ngọc Lan Hiên này ta không quyết được, nếu không ta đi gọi ông chủ của chúng ta tới.”

“Chỉ cần ông chủ của chúng ta đáp ứng, ta khẳng định không có vấn đề.”

Ôn Hoành Vĩ sau khi nghe được lời này, nhất thời nổi trận lôi đình. “Ngươi con mẹ nó uy hiếp lão tử phải không?”

“Ông chủ của ngươi tính cái rắm hả, ngươi cho rằng lão tử sợ hắn à?” Ôn Hoành Vĩ trực tiếp túm tóc Bùi chưởng quầy, túm đầu hắn, đập mạnh về phía cái bàn.

“Âm!”

“AI”

Đầu của Bùi chưởng quây cùng bàn va chạm nhau, đau đớn kịch liệt khiến Bùi chưởng quầy phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

Nhưng cái này cũng chưa tính là xong.
Bình Luận (0)
Comment