Chương 1736: Gà nhà đá nhau! (1)
Chương 1736: Gà nhà đá nhau! (1)Chương 1736: Gà nhà đá nhau! (1)
“Âm!”
“Âm!”
Ôn Hoành Vĩ cơn giận chưa nguôi túm tóc Bùi chưởng quầy, liên tục đập vào bàn hơn mười lần, đập cho Bùi chưởng quầy nổ đom đóm mắt, trán đầm đìa máu tươi.
Ôn Hoành Vĩ buông lỏng ra Bùi chưởng quầy bị va đập ngất đi, thân thể của Bùi chưởng quầy mềm nhũn ngã xuống đất.
Ôn Hoành Vĩ nổi giận đùng đùng quát: “Đập cho ta, đập Ngọc Lan Hiên cho tai”
“Con mẹ nó, dám đắc tội lão tử, lão tử khiến hắn không mở nổi nữa!” “Vâng!”
Ôn Hoành Vĩ ra lệnh một tiếng, mấy chục tên tùy tùng hung hãn bắt đầu tiến hành đập phá bạo lực đối với Ngọc Lan Hiên.
Trong lúc nhất thời, trong Ngọc Lan Hiên bàn ghế bị hất đổ, rượu ngon lưu giữ cũng ầm âm vỡ vụn đầy đất, khắp nơi là đống hỗn độn.
Không ít dân chúng đi ngang qua đều đang vây xem, nhưng ai cũng không dám đi vào ngăn trở.
Vài tên bộ đầu bộ khoái tuần phố đi tới cửa nhìn vào bên trong một cái, nhất thời bị Ôn Hoành Vĩ cầm bát trà lên ném.
Bộ đầu kia rụt cổ lại, tránh thoát một kiếp.
“Nhìn cái gì hả, cút!”
Ở trong tiếng mắng của Ôn Hoành Vĩ, mấy bộ đầu bộ khoái không dám dừng lại, trực tiếp đi.
Giang Châu, trong Ngọc Lan Hiên tửu lâu bàn ghế không ngừng bị hất tung, tiếng bát đĩa vỡ choang choang lúc trầm lúc bổng.
“Ôn công tử, Ôn công tử.”
“Đừng đập nữa, ta sai rồi, ta nhận lỗi với ngươi...”
Bùi chưởng quầy từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn tửu lâu bị tùy ý đập phá, không để ý trán mình chảy máu, vội đi ngăn cản.
“Con mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Ôn Hoành Vĩ lập tức đẩy Bùi chưởng quầy ra, lớn tiếng mắng: “Lão tử hôm nay muốn mang Ngọc Lan Hiên của các ngươi đập nát, cho các ngươi biết lão tử lợi hại!”
“Ôn công tử, van ngài, dừng tay đi.” “Có chuyện gì từ từ thương lượng.” Bùi chưởng quầy ôm lấy đùi Ôn Hoành Vĩ, lớn tiếng khẩn cầu.
“Cút!"
Ôn Hoành Vĩ một cước đá văng Bùi chưởng quầy, Bùi chưởng quầy ngã ngửa, cái ót 'Rầm' va vào góc bàn lật úp.
“Đập, đập nát toàn bộ cho tai”
“Ai dám ngăn cản thì đánh kẻ đó, xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm!” Ôn Hoành Vĩ vung cánh tay, tỏ ra vô cùng kiêu ngạo. “Công tử, công tử, lão già này hình như chết rồi.”
Khi Ôn Hoành Vĩ đang sai sử tùy tùng đập phá, một tùy tùng chuẩn bị thuận tay mang ngân phiếu trên người Bùi chưởng quầy nhét vào túi mình, nhưng phát hiện đối phương thế mà đã chết.
“gì?”
Ôn Hoành Vĩ ngẩn ra.
Hắn quay đầu nhìn Bùi chưởng quầy ngã xuống đất không có động tĩnh, ngồi xổm xuống, đưa tay đi thử thăm dò hơi thở một phen.
Mới vừa rồi Bùi chưởng quầy còn la hét ngăn cản hắn quả nhiên là không còn thở nữa.
Đối mặt một màn này, đầu Ôn Hoành Vĩ “Ong một cái, vẻ mặt có chút bối rối.
“Đừng đập nữa, đừng đập nữa, đi maul”
Hắn chỉ là muốn lấy Ngọc Lan Hiên của Lê gia lập uy mà thôi, nhưng ai biết lão già này thế mà đã chết.
Lão cha của hắn tuy là giám sát ngự sử kiêm nhiệm tham nghị trưởng sử phủ, nhưng cũng chưa tới mức độ một tay che trời.
Ôn Hoành Vĩ không dám dừng lại, vội gọi thuộc hạ tùy tùng vội vàng đi ra ngoài.
Giờ phút này bên ngoài đã tụ tập mấy trăm dân chúng cùng tiểu thương vây xem, bọn họ chỉ trỏ đối với Ngọc Lan Hiên.
Đám người Ôn Hoành Vĩ vội vã ra khỏi Ngọc Lan Hiên, muốn chuồn mất.
“Đứng lại!”
Nhưng vừa xuống khỏi bậc thang, đã bị người ta gọi lại.
Ôn Hoành Vĩ quay đầu nhìn, gọi lại hắn thế mà là Đông Nam tiết độ phủ tuần sát sứ Lý Đình.
Đông Nam tiết độ phủ tuần sát sứ Lý Đình vừa vặn đi ngang qua nơi này, nhìn thấy đám người Ôn Hoành Vĩ đập phá Ngọc Lan Hiên, thế mà bộ đầu bộ khoái không thấy bóng dáng, hắn quyết đoán đứng ra.
Phải biết rằng Ngọc Lan Hiên tửu lâu chính là sản nghiệp của Lê gia. Lý Đình hắn có thể có thân phận địa vị hôm nay, không tách rời Lê gia tiến cử cùng ủng hộ. Bây giờ Ngọc Lan Hiên tửu lâu bị đập phá, hắn không thể ngồi xem mặc kệ.
“Đi maul”
Ôn Hoành Vĩ biết Lý Đình không phải một kẻ dễ chọc, lập tức nhấc chân muốn chạy.
“Bắt lấy bọn hắn cho taI”
Lý Đình thấy đám người Ôn Hoành Vĩ sau khi đập phá liền muốn chạy, trực tiếp hạ lệnh chặn lại.
Lý Đình thân là Đông Nam tiết độ phủ tuần sát sứ, quyền cao chức trọng, dưới trướng cũng có một đám binh sĩ đắc lực.
Các binh sĩ này nhanh chóng tiến lên, chặn lại đám người Ôn Hoành Vĩ.
“Lý tuần sát sứ, cha ta là giám sát ngự sử Ôn Bá Trọng, ngươi không thể bắt ta!”
Ôn Hoành Vĩ mới vừa rồi lỡ tay đánh chết người, bây giờ bị Lý Đình vị diêm vương sống này bắt gặp, trong lòng bối rối không thôi, vội nâng lão cha mình ra.
Lý Đình tự nhiên cũng nhận ra Ôn Hoành Vĩ là con trai nhỏ của giám sát ngự sử Ôn Bá Trọng.
Lý Đình cau mày quát lạnh: “Ta mặc kệ cha ngươi là ai, ngươi dưới ban ngày ban mặt dân người đập phá Ngọc Lan Hiên tửu lâu, đã xúc phạm vương pháp!”
Lý Đình lớn tiếng nói: “Hôm nay ta nhất định không dễ dàng bỏ qual” “Hay!”
“Lý đại nhân uy vũI”
Nhìn thấy Lý Đình không sợ quyền quý, cố ý muốn bắt người, dân chúng vây xem chung quanh bộc phát ra từng đợt tiếng cổ vũ.
Ngay lúc này, một tiểu nhị mặt mũi bầm dập chạy ra khỏi Ngọc Lan Hiên tửu lâu.
Tiểu nhị la lớn: “Lý đại nhân, Lý đại nhân, chưởng quầy nhà ta bị bọn hắn đánh chết rồi...”
“Cái gì!”
Lý Đình nghe vậy, nhất thời biến sắc.