Chương 1737: Gà nhà đá nhau! (2)
Chương 1737: Gà nhà đá nhau! (2)Chương 1737: Gà nhà đá nhau! (2)
Hắn sải bước đi lên bậc thang, đi vào Ngọc Lan Hiên tửu lâu như một mảng hỗn độn.
Hắn thấy được mấy tiểu nhị vây quanh Bùi chưởng quầy nằm ở trên mặt đất.
Lý Đình tự mình tiến lên kiểm tra thực hư một phen, Bùi chưởng quầy mặt đầy máu tươi này đã không còn thở.
Lý Đình cùng Bùi chưởng quây này tuy chỉ có mấy lần gặp mặt, nhưng Bùi chưởng quầy làm người hòa khí, ấn tượng của Lý Đình đối với gã không tồi.
Nhưng bây giờ thế mà ở dưới ban ngày ban mặt bị người ta đánh chết tươi, điều này làm Lý Đình giận không thể kiềm chế.
Hắn xoay người ra khỏi Ngọc Lan Hiên tửu lâu, Ôn Hoành Vĩ thì vẻ mặt hoảng hốt, không dám đối diện với Lý Đình.
“Ban ngày ban mặt đập phá Ngọc Lan Hiên, đánh chết Bùi chưởng quầy, quả thực coi trời bằng vung!” Lý Đình lớn tiếng hạ lệnh: “Mang toàn bộ bọn hắn áp giải vào đại lao, thẩm vấn nghiêm thêm!”
“Rõ!”
“Lý đại nhân, Lý đại nhân, người không phải ta đánh chết.”
Ôn Hoành Vĩ hoảng hốt hô lớn: “Hắn, hắn là người dưới trướng ta đánh chết, không quan hệ với ta, ngươi không thể bắt ta!”
Tuy Ôn Hoành Vĩ đang dốc sức giảo biện, nhưng mà Lý Đình lại căn bản không nghe gã giải thích. Lý Đình sai người phong tỏa Ngọc Lan Hiên, mang toàn bộ đám người Ôn Hoành Vĩ bắt về quy án, thắng được dân chúng vây xem nhất trí khen hay.
Lý Đình thân là Đông Nam tiết độ phủ tuần sát sứ, chuyên môn phụ trách công việc trừng gian trừ ác, duy trì bảo vệ quyền uy tiết độ phủ. Lúc trước hắn dựa vào sức một người, xử lý mấy vụ án lớn, rất được tiết độ sứ Giang Vạn Thành coi trọng.
Bây giờ Ôn Hoành Vĩ ở bên đường đánh chất người, Lý Đình căn bản không sợ.
Nhớ ngày đó bao nhiêu hào môn quý tộc đều bị hắn lôi ngã ngựa, vẻn vẹn một tên Ôn Hoành Vĩ tính là cái gì.
Cha hắn tuy là giám sát ngự sử kiêm tham nghị trưởng sử phủ, nhưng so với hắn một tuần sát sứ nhân vật thực quyền này mà nói, còn kém chút.
Chuyện này đề cập đến Ngọc Lan Hiên, còn có liên lụy với Lê gia, cho nên Lý Đình tự mình hỏi.
Đám người Ôn Hoành Vĩ bị bắt về đại lao Đông Nam tuần sát phủ không đến nửa nén hương thời gian, Lý Đình đã lấy được lời khai của bọn họ.
Bởi vì Lý Đình vị tuần sát sứ này vừa vặn đi ngang qua, đụng trúng.
Cho nên Ôn Hoành Vĩ cùng tùy tùng của bản thân cũng chưa có cơ hội thông cung. Tùy tùng của hắn tự nhiên sẽ biết uy danh diêm vương sống của Lý Đình, nếu mang án mạng này ôm đến trên người mình, tám phần phải đần mạng.
Nhưng công tử nhà mình lại khác, hắn là người có thân phận.
Cho dù đánh chết người, lão gia vận hành thao tác một chút, vậy liền không có chuyện rắm gì cả.
Cho nên đám tùy tùng này đều một năm một mười khai ra tiền căn hậu quả, chính là không thừa nhận bọn hắn ra tay giết người.
Ôn Hoành Vĩ làm tiểu nhi tử giám sát ngự sử Ôn Bá Trọng thương yêu nhất, ngày thường sống an nhàn sung sướng, nào từng kiến thức đại lao tàn khốc. Ngục tốt phụ trách thẩm vấn kéo hắn đến hình phòng, đối mặt hình cụ hoa cả mắt kia, vị công tử này trực tiếp mềm nhũn cả chân.
Lúc này mới lên hình cụ đầu tiên, Ôn Hoành Vĩ đau tới mức đầu đầy mồ hôi liền trực tiếp khai ra tội trạng mình lỡ tay đánh chết Bùi chưởng quầy.
Đông Nam tiết độ phủ tuần sát sứ Lý Đình lật xem bản cung vừa lấy được, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc. Ôn Hoành Vĩ này cũng quá kiêu ngạo rồi, dựa vào quyền thế của cha mình, làm xằng làm bậy không nói, thế mà còn dám đánh chất người. Chẳng qua hắn tuần sát sứ này có quyền phụ trách bắt người, thẩm vấn người, nhưng không có quyền lực giết người. Đang lúc Lý Đình chuẩn bị phái người đưa phạm nhân cùng lời khai của bọn họ chuyển giao cho phán quan tiết độ phủ Đường Kim Tài, giám sát ngự sử Ôn Bá Trọng tự mình tới.
Ở sau khi biết được tiểu nhi tử mình thương yêu nhất Ôn Hoành Vĩ đập phá Ngọc Lan tửu lâu lỡ tay đánh chết người, bị Lý Đình đi ngang qua bắt được, giám sát ngự sử Ôn Bá Trọng nhất thời ngồi không yên nữa.
Ở cùng lúc thầm mắng con mình làm việc lỗ mãng, lại không thể không quản, chỉ đành đích thân ra mặt vớt người ra.
Lý Đình biết ý đồ đến của đối phương, cũng biết trốn không thoát, cho nên ở phòng khách gặp giám sát ngự sử Ôn Bá Trọng. “Không biết Ôn đại nhân đến vì chuyện gì?”
Hai bên sau khi gặp mặt ngồi xuống, Lý Đình cố ý giả bộ hồ đồ. Ôn Bá Trọng trái lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lý đại nhân, người ngay không nói tiếng lóng, ta lần này đến, thật là có việc muốn nhờ.”
“Khuyển tử bị gian nhân mê hoặc, chạy tới Ngọc Lan Hiên gây chuyện, thật sự là ta quản giáo không nghiêm, thêm phiền toái cho Lý đại nhân.”
Ôn Bá Trọng nhìn qua Lý Đình không hé răng, nói: “Còn xin Lý đại nhân nâng tay một chút, cho khuyển tử một cơ hội hối cải để làm người mới, ta vô cùng cảm kích.” Lý Đình khẽ lắc đầu: “Ôn đại nhân, không phải Lý Đình ta không nể mặt ngươi, thật sự là con ngươi Ôn Hoành Vĩ việc này gây ầm ï quá lớn.” “Hắn dẫn người đập phá Ngọc Lan tửu lâu, dưới ban ngày ban mặt đánh chất Bùi chưởng quầy, ta là tận mắt thấy.”
Lý Đình cường điệu nói: “Đầy không phải vấn đề hối cải để làm người mới, đây là vấn đề xúc phạm vương pháp, phải đần mạng.”