Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Vượt Ranh Giới

Chương 182: Vượt ranh giới Chương 182: Vượt ranh giới

“Mấy tên kỵ binh thám báo này đến từ lúc nào?” Trương Vân Xuyên hỏi.

“Đến được một lúc rồi.”

Bàng Bưu nói: “Ta vốn muốn chờ lúc bọn hắn tiến vào tìm tòi giết chết bọn hắn.”

“Nhưng bọn hắn mãi không tiến vào, ta hoài nghi bọn hắn đã phát hiện chúng ta.”

Trương Vân Xuyên cầm lên trường đao đặt ở trên mặt đất nói: “Đi, đi nhìn xem!”

Trương Vân Xuyên đi theo Bàng Bưu trèo lên nóc nhà một chỗ bỏ hoang, nằm úp sấp xuống.

“Thống lĩnh ngươi xem, bọn hắn ở bên kia!”

Bàng Bưu chỉ nơi xa.

Trương Vân Xuyên nhìn về phía xa, quả nhiên, có mấy kỵ binh thám báo Tả Kỵ quân mặc giáp da đang nhìn quét về phía bọn họ bên này.

“Ngươi nói bọn hắn có phải đã phát hiện chúng ta hay không?” Bàng Bưu có chút không xác định hỏi.

Trương Vân Xuyên cũng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

“Mẹ, chúng ta khẳng định là bị bọn hắn theo dõi rồi!” Trương Vân Xuyên thấp giọng mắng: “Bằng không, bọn hắn sẽ không luôn lượn lờ bên ngoài không tiến vào tìm kiếm.”

“Bọn hắn bây giờ theo dõi chúng ta, không chừng đã phái người trở về báo tin.”

Bàng Bưu sau khi nghe xong lời này, trong lòng cũng lộp bộp một cái, cảm thấy tình cảnh của bọn họ có chút không ổn.

“Đại đội binh mã của bọn hắn vô cùng có khả năng đã hướng về bên này vây lại.” Trương Vân Xuyên trầm giọng nói: “Đi gọi các huynh đệ, chúng ta đi luôn bây giờ!”

“Nếu không đợi một chút nữa.” Bàng Bưu nói: “Bây giờ ban ngày ban mặt, nhỡ đâu bọn hắn chưa phát hiện chúng ta, chúng ta vừa đi ra chẳng phải là tự bại lộ.”

“Cái nhỡ đâu này không đợi được trời tối binh mã bọn hắn đã vây lên, đến lúc đó chúng ta muốn đi cũng không đi được.”

Trương Vân Xuyên đằng đằng sát khí nói: “Bọn hắn chỉ mấy tên theo dõi, chúng ta nhiều huynh đệ như vậy đi ra ngoài, bọn hắn cũng không làm gì được chúng ta.”

“Đi thôi!”

“Mẹ, đám người này khẳng định là cầm tinh con chó.” Bàng Bưu thấp giọng mắng: “Sao chỉ ngửi mùi mà tới chứ.”

Bọn Trương Vân Xuyên sau khi xuống khỏi nóc nhà, nhanh chóng triệu tập các huynh đệ lại.

Các huynh đệ nghe nói bọn họ đã bị kỵ binh thám báo Tả Kỵ quân theo dõi, nhất thời như đối mặt đại địch, thần kinh trở nên căng thẳng.

“Bây giờ bên ngoài chỉ vài tên lính thám báo Tả Kỵ quân!”

“Chúng ta cũng đừng sợ!”

“Chỉ cần chúng ta đoàn kết, bọn hắn không làm gì được chúng ta!”

Trương Vân Xuyên cầm đại đao dụ dỗ: “Các ngươi chỉ cần đi theo ta, vậy nhất định có thể bình yên thoát thân!”

“Đến lúc đó ra ngoài, đừng con mẹ nó chạy lung tung, nếu ai chạy thất lạc bị bắt, vậy tự gánh lấy hậu quả!”

Trương Vân Xuyên lại dặn dò kỹ lưỡng một phen đối với đội quan, hỏa trưởng của các huynh đệ này, sau đó liền dẫn theo bọn họ rời khỏi một chỗ phế tích ẩn thân này.

“Đi theo ta!”

Trương Vân Xuyên sau khi nhìn kỵ binh thám báo Tả Kỵ quân nơi xa vài lần, dẫn đầu ra khỏi thôn.

Một đám huynh đệ cũng đều cầm binh khí, theo sát sau đó.

Thám báo Tả Kỵ quân nơi xa đang theo dõi thôn nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên thế mà ban ngày ban mặt dám hành động, cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Thập trưởng!”

“Đám sơn tặc kia từ trong thôn bỏ hoang đi ra rồi!”

Kỵ binh thám báo kia lập tức hô lên đối với đồng bạn.

Mấy tên kỵ binh thám báo khác cũng ùn ùn hướng về thôn hoang bên này nhìn quét.

Nhìn thấy đám người Trương Vân Xuyên ra khỏi thôn, sắc mặt cũng nghiêm túc.

“Thập trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?” Một kỵ binh thám báo hỏi.

“Theo sau, theo dõi kỹ bọn hắn!”

Thập trưởng quay đầu phân phó với một kỵ binh thám báo: “Ngươi lập tức đi bẩm báo cho Lưu tướng quân, nói bọn Trương Vân Xuyên đã phát hiện chúng ta, cần bọn họ nhanh chóng tới đây!”

“Vâng!”

Thám báo binh sĩ Tả Kỵ quân đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Bọn Trương Vân Xuyên tuy che giấu dấu vết, nhưng đối mặt thám báo tinh nhuệ của Tả Kỵ quân, vẫn là không đủ đặt vào mắt.

Bọn họ chính là theo dấu vết để lại đuổi theo.

Cũng may Trương Vân Xuyên cũng chưa trực tiếp đi về phía Ngọa Ngưu sơn, dọc theo đường đi cũng không ngừng biến hóa phương hướng.

“Người của Tả Kỵ quân tới rồi!”

“Cung thủ tập trung tinh thần!”

“Thả chậm bước chân, dẫn bọn hắn tới đây!”

“Một khi bọn hắn tới gần liền bắn chết bọn hắn cho ta!”

Trương Vân Xuyên thấy kỵ binh thám báo Tả Kỵ quân tới, cũng bảo các huynh đệ có nỏ cầm tay cùng trường cung chuẩn bị.

Nhưng thám báo Tả Kỵ quân lại không tới gần bọn họ, chỉ ở xa xa theo dõi bọn họ, duy trì khoảng cách trong tầm mắt.

“Mẹ!”

Bàng Bưu thấy đối phương không mắc mưu, cũng mắng: “Lũ khốn kiếp này trơn trượt như cá chạch, bọn hắn không dám qua đây!”

“Thống lĩnh, chúng ta làm sao bây giờ?”

Trên trán Bàng Bưu toát mồ hôi: “Bọn hắn cứ theo dõi chúng ta như vậy, chúng ta liền không chỗ nào để trốn.”

“Đám đông binh mã của bọn hắn một khi vây lên, chúng ta đều phải chết.”

“Nếu không chúng ta phân tán chạy đi, bọn hắn chỉ mấy tên kỵ binh, chung quy không thể theo dõi gắt gao toàn bộ chúng ta, chúng ta có thể chạy người nào tính người đó!”

“Ngươi biết đường, các huynh đệ lại không biết đường.” Trương Vân Xuyên lắc đầu nói: “Một khi phân tán, vậy thật sự là sống chết có số phú quý do trời.”

Đầu óc Trương Vân Xuyên cũng nhanh chóng chuyển động.

“Ta nhớ đi tiếp về phía trước chính là địa bàn của Trương hạt tử.” Trương Vân Xuyên nói: “Chúng ta đi Độc Nhãn Long* bên kia!”

hạt tử: mù

** độc nhãn long: chột một mắt
Bình Luận (0)
Comment