Chương 183: Kẻ thế mạng (1)
Chương 183: Kẻ thế mạng (1)
Trương Vân Xuyên lúc trước ở Cửu Phong sơn làm sơn tặc, cũng đã tìm hiểu một lần tình huống các lộ sơn tặc nổi tiếng cảnh nội Ninh Dương phủ.
Bây giờ vừa vặn phát huy công dụng.
“Đúng, phía trước không xa chính là địa bàn của Độc Nhãn Long.”
Bàng Bưu nói: “Nhưng Độc Nhãn Long cũng không phải là dễ trêu chọc, tên đó giết người như ma, rất tàn bạo.”
“Chúng ta tùy tiện xông vào, một khi bị bọn hắn bao vây, vậy mạng nhỏ của chúng ta có thể khó giữ được, ta thấy vẫn là đổi một con đường khác đi.”
Bàng Bưu cũng rất hiểu biết đối với Độc Nhãn Long, biết người này không phải loại hiền lành gì.
Bọn họ chưa đánh tiếng đã tiến vào địa bàn của hắn như vậy, rơi vào trong tay của hắn, vậy hậu quả khó mà nói.
Trương Vân Xuyên cười nói: “Chúng ta đi ngang qua, để Trương hạt tử giúp chúng ta cản quan binh Tả Kỵ quân một chút.”
Bàng Bưu cũng ngẩn ra, sau đó mắt sáng rực lên.
“Thống lĩnh, ngươi cũng thật đủ nham hiểm!” Bàng Bưu: “Độc Nhãn Long này biết sợ là phải chửi má nó.”
“Đừng lầu bầu nữa, đi nhanh!”
Ở sau khi xác định thám báo Tả Kỵ quân phía sau chỉ là theo dõi, không dám đi lên giao chiến, bọn Trương Vân Xuyên tự nhiên cũng không sợ hãi.
Bọn họ sải bước đi nhanh về phía địa bàn của Độc Nhãn Long.
Lúc trời sắp tối, bọn Trương Vân Xuyên chui đầu vào địa bàn của đám Độc Nhãn Long.
“Cái gì, có một đám giặc cỏ hơn hai trăm người xâm nhập địa bàn chúng ta?”
Độc Nhãn Long cũng đặt cơ sở ngầm ở thôn xóm các nơi.
Bọn Trương Vân Xuyên vừa mới tiến vào địa bàn của hắn, hắn ngay lập tức được bẩm báo.
“Đúng, không giơ cờ hiệu, xem ra là một đám giặc cỏ!” Cơ sở ngầm trả lời.
Sắc mặt Độc Nhãn Long cũng âm trầm lạnh lùng nói: “Đây là tên chó nào không có mắt, thế mà tự tiện xông vào địa bàn của lão tử, chán sống rồi!”
“Gọi các huynh đệ, cản bọn hắn lại cho lão tử!”
“Hôm nay thế nào cũng phải lột bọn hắn một tầng da mới được!”
Sơn phỉ giặc cỏ cảnh nội Ninh Dương phủ đều có phạm vi thế lực.
Các bên cũng đều hiểu trong lòng mà không nói ra, cho dù là chặn đường đánh cướp cũng sẽ không dễ dàng vượt ranh giới.
Bọn Trương Vân Xuyên chưa đánh tiếng đã xâm nhập địa giới của Độc Nhãn Long, đây chính là chuyện phạm huý kiêng kị.
Trong lòng Độc Nhãn Long tức giận, lập tức muốn triệu tập người đi chặn lại.
…
Trong đêm tối, lượng lớn sơn tặc giơ đuốc xuất động.
“Thống lĩnh!”
“Phía trước có lượng lớn sơn tặc cản đường!”
Có huynh đệ dò đường từ phía trước chạy trở về, thở hồng hộc bẩm báo.
“Tránh một chút!”
“Đừng dây dưa với bọn hắn!”
Đây chính là địa bàn của Độc Nhãn Long, Trương Vân Xuyên không muốn ở nơi này đánh với gã.
“Đi!”
Trương Vân Xuyên dẫn người rời khỏi đường lớn, chui đầu vào trong nơi hoang dã.
Trong đêm đen, cỏ hoang ngang lưng người, tối om, cái gì cũng không thấy rõ.
Không ít huynh đệ vừa mới đi vào đã giẫm xuống hố, có một số người ngã sấp xuống.
“Nắm tay nhau!”
“Đừng con mẹ nó chạy tán loạn!”
Bọn Trương Vân Xuyên chạy ở trong nơi hoang dã.
Sơn tặc dưới trướng Độc Nhãn Long thì giơ đuốc phong tỏa các con đường, chuẩn bị vây chặn một đám người không đánh tiếng đã xâm nhập địa bàn bọn họ này.
Trong lúc nhất thời, các thôn xóm trên địa bàn Độc Nhãn Long đều là tiếng chó sủa lúc trầm lúc bổng, sơn tặc cưỡi ngựa tung hoành ngang dọc, lớn tiếng hò hét, thật ra cũng rất náo nhiệt.
Lúc này, Lưu Quang Đạt tham tướng Tả Kỵ quân Giang Bắc đại doanh dẫn mấy doanh binh mã cũng đã đến ngoại vi địa bàn Độc Nhãn Long.
“Tham tướng đại nhân, bọn Trương Vân Xuyên trốn vào thôn phía trước!”
“Sơn tặc bên trong không ít, hình như là đồng lõa của bọn Trương Vân Xuyên, chúng ta không dám vào theo.”
Kỵ binh thám báo phụ trách theo dõi ngay lập tức tiến hành bẩm báo với Lưu Quang Đạt.
Bọn Lưu Quang Đạt Tả Kỵ quân thường trú ở Giang Bắc đại doanh, không biết đây là địa bàn của sơn tặc Độc Nhãn Long.
Nhìn thấy sơn tặc bên trong nhiều như vậy, còn cho rằng là đồng lõa của bọn Trương Vân Xuyên.
Lưu Quang Đạt nhìn chằm chằm thôn nơi xa, sắc mặt lạnh lùng tàn khốc.
“Giết vào đi!”
“Các doanh lần lượt từng thôn tìm ra cho ta!”
“Nếu ai bắt được Trương Vân Xuyên, ba vạn lượng bạc phần thưởng chính là của người đó!”
Binh sĩ các doanh Tả Kỵ quân sau khi nghe được lời này, mỗi người cũng tựa như gà chọi, tinh thần phấn chấn.
“Vào!”
Ở dưới giáo úy các doanh dẫn dắt, binh mã Tả Kỵ quân từ phương hướng khác nhau xâm nhập địa giới của sơn tặc Độc Nhãn Long.
Độc Nhãn Long vị đại đương gia này đang dẫn theo huynh đệ của mình vây chặn bọn Trương Vân Xuyên.
Đột nhiên có huynh đệ cảnh giới bên ngoài vội vã giục ngựa chạy đến.
“Đại đương gia, không ổn rồi!”
Huynh đệ cảnh giới kia cách thật xa đã hô lên: “Quan binh giết đến rồi!”
“Cái gì!”
Độc Nhãn Long nghe được quan binh giết đến đây, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Quan binh ở đâu tới!” Độc Nhãn Long đợi huynh đệ báo tin kia chạy tới trước mặt, lúc này mới gấp giọng hỏi.
“Xem cờ hiệu là Tả Kỵ quân của Giang Bắc đại doanh!”
“Binh mã không ít!”
“Mẹ, Tả Kỵ quân sao lại chạy tới nơi này của chúng ta!” Đại đương gia Độc Nhãn Long chột dạ nói: “Hẳn sẽ không là chuyện chúng ta đánh huyện Đại Hưng bị bọn hắn phát giác rồi chứ?”
“Hẳn là sẽ không đâu.” Mã gia nhíu mày nói: “Ta tự mình cản phía sau, xử lý toàn bộ dấu vết, bọn hắn tuyệt đối không tìm đến nơi này.”