Chương 190: Cân bằng (2)
Chương 190: Cân bằng (2)
Giang Vĩnh Dương thân là con trai trưởng Đông Nam tiết độ phủ Giang Vạn Thành, bây giờ đảm nhiệm đại đô đốc Trấn Nam quân, tay nắm trọng binh, rất được tiết độ sứ Giang Vạn Thành coi trọng.
Giang Vạn Thành cũng coi con trai trưởng Giang Vĩnh Dương làm người nối nghiệp mình bồi dưỡng.
“Ngồi.”
Tiết độ sứ Giang Vạn Thành hất đầu.
Giang Vĩnh Dương sau khi xoay người ngồi xuống, thân trên thẳng tắp, chờ đợi dạy dỗ.
“Chuyện Trấn Nam quân tăng cường quân bị làm như thế nào rồi?” Giang Vạn Thành không chút để ý hỏi.
Trấn Nam quân là một trong mấy chi quân đội quan trọng của Đông Nam tiết độ phủ, là bộ đội dòng chính của Giang Vạn Thành.
Một mũi quân đội này quy mô vẫn luôn giữ ở khoảng ba vạn người, chiến lực dũng mãnh.
Lão vị tiết độ sứ này lớn tuổi, lo lắng sau khi mình qua đời triều đình thu hồi phong hào tiết độ sứ này của lão.
Vì thế, lão bây giờ đã đang làm chuẩn bị trước.
Lão để con trai trưởng Giang Vĩnh Dương âm thầm mở rộng bộ đội dòng chính Trấn Nam quân, vì là để ngừa vạn nhất.
Một khi triều đình đến lúc đó thật sự muốn thu hồi phiên hiệu tiết độ sứ của lão, trong tay bọn họ nắm quân đội, cùng lắm thì cát cứ tự lập, để duy trì quyền thế phú quý của bọn họ.
“Cha, con theo ngài phân phó, đã âm thầm chiêu mộ binh lính rồi.” Giang Vĩnh Dương nói: “Tính đến trước mắt, đã chiêu mộ tân binh một vạn có thừa.”
“Đến năm sau, Trấn Nam quân liền có thể mở rộng tới năm vạn người.”
“Ừm.”
Tiết độ sứ Giang Vạn Thành gật gật đầu, đứa con trai trưởng này làm việc lão vẫn tương đối yên tâm.
“Binh lính chiêu mộ nhất định phải thao luyện nghiêm thêm.” Giang Vạn Thành dặn dò: “Thời điểm mấu chốt, nhất định phải có tác dụng mới được.”
“Con nhất định ghi khắc phụ thân dạy bảo, trở về thao luyện bọn họ nghiêm thêm.”
Giang Vạn Thành đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn nhìn bóng đêm bên ngoài.
“Ninh Dương phủ bên kia tiêu diệt tặc phỉ bất lực, Lê Tử Quân báo lên nói là Tả Kỵ quân Giang Bắc đại doanh bằng mặt không bằng lòng, không nghe điều khiển, dẫn tới làm lỡ chiến cơ.”
“Hôm nay đám người tiết độ phủ Lê Hàn Thu trần thuật nói mang Tuần bộ doanh, bộ đầu nha dịch các phủ huyện chỉnh hợp lại một chỗ, lập một quân khác, chuyên việc diệt phỉ, con thấy thế nào?”
Giang Vĩnh Dương trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Việc này con cũng nghe nói một chút.”
“Nghe nói không ít quan binh Tả Kỵ quân kỷ luật quân đội tan rã, lấy danh nghĩa tiêu diệt tặc phỉ tùy ý cướp bóc tiền tài hàng hóa, Ninh Dương phủ bên kia có không ít người đã đến nha môn tiết độ phủ cáo trạng.”
“Nghĩ hẳn Lê Tử Quân kia nói không sai, kỷ luật của Tả Kỵ quân này quả thật tan rã chút.”
Giang Vĩnh Dương dừng một chút, nói: “Về phần chuyện chỉnh hợp Tuần bộ doanh, bộ đầu nha dịch các phủ huyện thành một quân, con không dám tùy tiện nói.”
“Ta bảo con nói, con cứ lớn mật nói.” Giang Vạn Thành quay đầu nói: “Con bây giờ tuy là đại đô đốc Trấn Nam quân, nhưng tiết độ phủ này về sau chung quy cần con làm chủ.”
“Nếu muốn làm chủ, vậy phải có ý nghĩ cùng chủ kiến của mình, mà không phải bảo sao hay vậy.”
Giang Vĩnh Dương cố lấy dũng khí nói: “Vậy con liền làm càn một hồi, nói có chỗ nào không đúng, còn xin phụ thân đừng trách.”
“Có ý tưởng gì, cứ nói đừng ngại.”
“Con cảm thấy, có thể thuận thế đáp ứng thỉnh cầu của bọn Lê Hàn Thu.” Giang Vĩnh Dương nghĩ một chút, trả lời.
“Ồ?”
“Vì sao?”
Giang Vĩnh Dương thấy lão cha mình không có ý tứ trách cứ, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều.
“Cha, Tuần bộ doanh, bộ đầu nha dịch các phủ huyện này vốn là thuộc về đám quan văn điều khiển.”
“Truy bắt đạo phỉ đó đều là việc thuộc bổn phận bọn họ.”
“Chỉ là bọn họ lúc trước phân tán ở các phủ huyện, đối mặt lượng lớn đạo phỉ, thì không đủ sức.”
“Hôm nay mang bọn họ chỉnh hợp thành một quân, thống nhất điều khiển, vậy chinh phạt tiêu diệt đạo phỉ, nhất định có thể đạt tới hiệu quả làm ít hưởng nhiều.”
Giang Vạn Thành cũng gật gật đầu, cái này âm thầm hợp với ý tưởng của lão.
“Huống hồ chỉnh hợp thành một quân, chỉ cần phân phối một ít quân bị cho bọn họ, bảo bọn họ thao luyện cho tốt, về sau gặp kẻ thù bên ngoài quấy nhiễu, cũng có thể trở thành trợ lực của tiết độ phủ.”
“Ừm, con nói không sai, so với trước kia nhìn xa hơn rồi.”
“Đa tạ phụ thân khen ngợi.”
Giang Vạn Thành một lần nữa đi ngồi xuống ghế, nói: “Còn có một điểm, con chưa nói đến.”
“Tuần bộ doanh này một mình trở thành một quân, đám quan văn kia trong tay có binh, về sau lưng cũng cứng hơn một chút.”
“Có bọn họ kiềm chế Tả Kỵ quân, Hữu Kỵ quân, vậy cho dù Đông Nam tiết độ phủ ta có chuyện gì, Lưu gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Giang Vạn Thành ở Đông Nam tiết độ phủ vẫn luôn thi hành chính sách cân bằng.
Lão cố ý để Lưu gia trong tay nắm giữ binh mã đấu với đám văn quan, lão vừa lúc có thể ngồi vững Điếu Ngư Đài.
Lưu gia nhiều năm qua như vậy thế lực đã trải rộng Tả Kỵ quân cùng Hữu Kỵ quân, đã hình thành một sự uy hiếp đối với lão, lão cố ý gõ một phen.
Lão vừa lúc thừa dịp cơ hội này, để trong tay đám quan văn cũng nắm giữ binh mã nhất định, để kiềm chế Lưu gia, một lần nữa khiến nội bộ trở nên cân bằng.