Chương 191: Tuần phòng quân (1)
Chương 191: Tuần phòng quân (1)
“Một lần này Tả Kỵ quân Lưu Quang Đạt tiêu diệt tặc phỉ bất lợi, còn dung túng sĩ tốt dưới trướng đánh cướp địa phương, không nghiêm trị khó làm kẻ dưới phục tùng, ta có ý cách chức hắn.”
Giang Vạn Thành nói: “Tam đệ con bây giờ đã trưởng thành, cũng không có việc gì, ta chuẩn bị để Tam đệ con đến Tả Kỵ quân bù vào chức tham tướng còn trống, rèn luyện một phen.”
“Chỉ là nó đối với công việc trong quân không quá quen thuộc, con kẻ làm đại ca này cũng cần giúp đỡ một phen.”
“Quay đầu con từ trong Trấn Nam quân chọn lựa vài vị giáo úy lão luyện thành thục, theo Tam đệ con cùng đi Tả Kỵ quân đi.”
Đối với Giang Vạn Thành mà nói, Lưu gia tuy đối với bọn họ vẫn luôn đi theo làm tùy tùng, biểu hiện cũng rất trung thành.
Nhưng Lưu gia chung quy là người ngoài.
Bây giờ trung thành với mình, nhưng về sau như thế nào thì không nhất định.
Đặc biệt Lưu gia bây giờ quyền thế ngày càng lớn, tuổi lão cũng cao rồi, lão phải chậm rãi trải đường cho con mình.
“Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh.”
Giang Vạn Thành dặn dò với Giang Vĩnh Dương: “Con kẻ làm đại ca này, phải dẫn dắt hai đệ đệ của con cho tốt, nên giúp đỡ thì giúp đỡ một phen, có một số thời điểm, vẫn là người một nhà đáng tin cậy nhất.”
“Con ghi nhớ trong lòng.”
“Được rồi, đi xuống đi.” Giang Vạn Thành cũng khoát tay.
“Vâng, con cáo lui.”
Giang Vĩnh Dương sau khi đứng dậy hành lễ, mới rời khỏi thư phòng.
…
Trong phòng khách Giang Châu Lê gia, Cố Nhất Chu đang ngồi ở trong phòng khách uống trà chờ đợi.
Không bao lâu, hắn nghe được trong hành lang phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy Lê Hàn Thu đang cất bước đi đến.
“Tiểu chất ra mắt Lê thúc.”
Cố Nhất Chu vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Ngồi, ngồi.”
“Người nhà không cần gò bó như vậy.”
Lê Hàn Thu đè tay xuống, vẻ mặt đầy hiền từ.
“Ngươi ở nhà đóng cửa suy nghĩ, sao trên trán còn bị thương vậy?”
Lê Hàn Thu sau khi ngồi xuống, phát hiện trên trán Cố Nhất Chu thế mà có vết thương.
“Hẳn sẽ không phải vụng trộm đi uống hoa tửu đánh nhau với người ta chứ?” Lê Hàn Thu trêu chọc nói.
“Ninh Dương phủ sơn tặc hoành hành, dân chúng chịu khổ, tiểu chất áy náy không chịu nổi.” Cố Nhất Chu nói: “Cho nên cháu mấy ngày qua ở trong phủ tập luyện võ nghệ cùng hộ vệ, không cẩn thận bị thương.”
“Chuẩn bị có một ngày, có thể dẹp yên sơn tặc, trả Ninh Dương phủ ta bầu trời trong lành...”
Lê Hàn Thu cười khoát tay, nói: “Được rồi, được rồi, ngươi không cần ở trước mặt ta làm những trò này, ngươi lời này giữ lại đi nói cho tiết độ sứ đại nhân đi.”
“Lê thúc, tiết độ sứ đại nhân bên kia đáp ứng chỉnh hợp Tuần bộ doanh rồi?”
Cố Nhất Chu nghe được mấy chữ tiết độ sứ, mắt sáng lên, có chút hưng phấn.
Lê Hàn Thu liếc Cố Nhất Chu một cái nói: “Sao, ngươi không tin năng lực của Lê thúc ngươi à?”
“Không phải, không phải.”
Cố Nhất Chu kích động nói: “Cháu đã nói mà, Lê thúc vừa xuất mã, vậy tiết độ sứ đại nhân xem ở trên mặt mũi của ngài, khẳng định sẽ đáp ứng!”
“Được rồi, đừng vỗ mông ngựa nữa.” Lê Hàn Thu cười mắng: “Ta không dính chiêu này của ngươi đâu.”
“Ta làm chuyện này cho ngươi, ngươi cảm ơn ta thế nào đây?”
“Chỗ cháu còn có một cân Hầu Nhi Tửu, cháu buổi tối đưa tới cho ngài!” Cố Nhất Chu nhếch miệng cười.
“Con mẹ nó, ngươi không phải nói chỉ có một cân sao?” Lê Hàn Thu cười mắng: “Ta đã biết tiểu tử ngươi không thành thật!”
Cố Nhất Chu vỗ ngực cam đoan nói: “Cháu thề với trời, thật sự chỉ có hai cân, cháu vốn cân nhắc chờ ngài uống xong rồi lại đưa tới cho ngài, đến lúc đó cho ngài một cái kinh hỉ.”
“Hừ, nhớ đó, quay đầu đưa hết Hầu Nhi Tửu cho ta.”
“Bằng không ta không tha cho ngươi thằng nhóc này đâu!”
Lê Hàn Thu nói: “Vốn tiết độ sứ đại nhân là muốn cắt cử người khác đi quản chuyện Tuần bộ doanh.”
“Ta cực lực tiến cử ngươi, nói ngươi quen thuộc đối với Ninh Dương phủ bên kia, cũng cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
“Ta đã tốn hết nước bọt, tiết độ sứ đại nhân lúc này mới cuối cùng đồng ý cho ngươi đi thống lĩnh Tuần Phòng quân mới thành lập này.”
Cố Nhất Chu cười nói: “Lê thúc, ngài hết lòng hết sức giúp cháu như vậy, cháu cũng không biết lấy gì báo đáp, nếu không cháu làm con nuôi cho ngài được không.”
“Thôi, thôi.” Lê Hàn Thu cười mắng: “Lão tử một đứa con trai cũng làm ta tâm lực tiều tụy rồi, ta lại thêm một đứa con nuôi, vậy không vất vả tới chết à?”
“Ta thấy tiểu tử ngươi không có ý tốt, ước gì lão tử chết sớm một chút đấy.”
“Sao có thể, cháu còn trông cậy vào ngài sống lâu trăm tuổi, che chở cháu mãi đó.” Cố Nhất Chu nhếch miệng cười.
Hai người sau khi trêu chọc một phen, Lê Hàn Thu cũng trở nên nghiêm túc.
“Hiền chất à.”
“Vâng, cháu nghe đây.”
“Một lần này du thuyết tiết độ sứ đại nhân thành lập Tuần Phòng quân, trừ ta giúp đỡ nói chuyện, đám người Chu thúc của ngươi cũng nói giúp không ít.”
“Tuần Phòng quân này bố trí bên dưới mười doanh.” Lê Hàn Thu nhìn Cố Nhất Chu một cái, nói: “Ý tứ của ta, đến lúc đó để thanh niên tài tuấn các nhà cũng đều đến Tuần Phòng quân học hỏi kinh nghiệm.”
“Ngươi thấy thế nào?”
Cố Nhất Chu trầm ngâm một phen, sau đó cười nói: “Rèn luyện cái gì chứ, trực tiếp để bọn họ làm giáo úy các doanh đi.”
“Cháu đây đang lo không có ai giúp cháu đây.”
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi rất được.” Lê Hàn Thu cười mắng: “Mạnh hơn cha ngươi.”