Chương 238: Ám tiễn giết người (2)
Chương 238: Ám tiễn giết người (2)
Binh sĩ Chấn Vũ doanh trong tay nắm chặt trường mâu từ chỗ khe hở tấm khiên đâm mạnh trường mâu.
“Phập!”
Một sơn tặc đang vung trường đao chặt chém tấm khiên ngăn trở hắn.
Đối mặt trường mâu đâm ra như rắn độc, hắn tránh né đã không kịp.
Trường mâu trực tiếp đâm vào ngực hắn, động tác của hắn trở nên trì độn.
Trường mâu lại nhanh chóng rụt về, ngực hắn xuất hiện một lỗ máu, hắn cảm giác được cơn đau đớn thấu tim.
Hắn chống trường đao, không muốn để mình ngã xuống.
“Phập!”
Lại một ây trường mâu đâm vào thân thể hắn.
Sơn tặc này vẻ mặt đầy thống khổ, thân thể giống như bị rút sạch sức lực, không ngăn được mềm nhũn gục xuống.
Có sơn tặc phía sau húc ngã hắn, lao tới trước tấm khiên dùng đao bổ lên.
Nhưng ngay sau đó, trên người sơn tặc này cũng có thêm mấy lỗ máu, kêu rên một tiếng ngã xuống.
Chấn Vũ doanh Tuần Phòng quân đó là Tuần bộ doanh ban đầu trải qua thời gian dài thao luyện chỉnh biên.
Bọn họ trang bị hoàn mỹ, tiến thối có trật tự.
Đối mặt đám ô hợp này ùa lên, bọn họ gắt gao đóng đinh ở sơn khẩu, vững như bàn thạch.
“Đại đương gia, không xông vào nổi!”
“Đám quan binh này quá cứng rồi!”
Sơn tặc liên tục hướng về sơn khẩu xung phong vài lần.
Nhưng mỗi một lần xung phong, trừ bỏ lại những thi thể, đều là trắng tay quay về.
Đối mặt mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, sắc mặt mấy đại đương gia đặc biệt ngưng trọng.
“Xông lên tiếp!”
“Lão tử không tin đánh vỡ cái mai rùa này!”
Có đại đương gia đỏ mắt, hổn hển.
“Tiểu Tam Nhi, ngươi tự mình dẫn đội xông lên!” Đại đương gia nói với một đầu mục sơn tặc: “Xông ra lỗ thủng, ta thưởng ngươi năm trăm lượng bạc!”
“Đại đương gia, nếu không xông ra được, mạng cũng không còn, còn cần bạc làm gì!”
“Ngươi cứ xem đi!” Tiểu Tam Nhi diện mạo dữ tợn nói: “Không xông ra được lỗ hổng, đầu ta vặt xuống làm cái bô cho ngài!”
“Các huynh đệ, theo ta xông lên!”
“Chiến con mẹ nó!”
Có đầu mục sơn tặc dũng mãnh dẫn đội, sơn tặc cạn kiệt tinh lực lại một lần nữa tràn về phía sơn khẩu.
Khi sơn khẩu bùng nổ kịch chiến, đô đốc Cố Nhất Chu dẫn dắt bộ đội chủ lực Tuần Phòng quân cũng đã đến sơn khẩu.
Cố Nhất Chu nhìn chiến trường sơn khẩu ánh lửa ngập trời kia, trên mặt mơ hồ có nét hưng phấn. Đám sơn tặc này đã đang giãy chết.
Tuần Phòng quân bọn họ thắng lợi đang nhìn!
“Toàn quân ép lên!”
“Tiêu diệt hết sơn tặc!”
Cố Nhất Chu đã sốt ruột không chờ được muốn đạt được thắng lợi cuối cùng.
Hắn lập tức mệnh lệnh các doanh Tuần Phòng quân xuất động, vây mề phía mông sơn tặc.
“Các huynh đệ, giết giặc nha!”
Tuần Phòng quân đã đánh hai trận với sơn tặc, tuy tổn thất lớn, nhưng cũng đã thích ứng chiến trường tàn khốc.
Ở trong tiếng hò hét thúc giục của các quan quân, binh sĩ Tuần Phòng quân thành đội ngũ nhanh chóng lao vào chiến trường.
Bọn họ giơ trường mâu sắc bén, tay cầm đao khiên, từ bốn phương tám hướng lao về phía sơn tặc.
Toàn bộ binh lực của sơn tặc đều đầu nhập đến trong đội ngũ tiến công sơn khẩu, phía sau đã không còn ai.
Nhìn thấy rất nhiều Tuần Phòng quân lao lên, gia quyến sơn tặc ở lại phía sau tựa như con thỏ kinh hãi, hoảng sợ bất an hướng về phía chủ lực sơn tặc tới gần.
Tuần Phòng quân chỉ dùng không đến một nén nhang thời gian, đã chèn ép rất nhiều sơn tặc đến khu vực chật hẹp.
“Phân tán phá vây, phân tán phá vây!”
“Có thể chạy ra người nào tính người đó!”
Sơn khẩu chậm chạp chưa thể đột phá, Tuần Phòng quân phía sau lại xông lên.
Sơn tặc đã không còn chiến ý.
Các lộ sơn tặc cũng không để ý được người khác, có đầu lĩnh dẫn theo người một nhà, tùy tiện nhìn một phương hướng bỏ chạy.
Sơn tặc ném các loại chai lọ bình hũ đầy đất.
Rất nhiều gia quyến sơn tặc chạy tan tác hết, khắp nơi đều là ánh lửa cùng hỗn loạn.
Sơn tặc tập trung cùng một chỗ còn có thể tạo thành một chút uy hiếp cho Tuần Phòng quân.
Hôm nay bọn họ phân tán phá vây, đúng với ý của Tuần Phòng quân.
Đám sơn tặc tả xung hữu đột, nhưng đối mặt bộ đội Tuần Phòng quân xếp thành đội ngũ, bọn hắn căn bản không xông ra được.
“Mẹ!”
“Phế vật!”
Giáo úy Vu Trường Lâm ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, nhìn thấy từng tên sơn tặc bị Tuần Phòng quân chém ngã ở trong vũng máu, hắn siết nắm tay vang răng rắc.
Đây đều là sơn tặc Vu gia hắn nuôi đó, bây giờ nhắm chừng phải ngã xuống hết ở nơi này.
“Mau thả ra một lỗ hổng.”
“Bằng không tất cả bọn hắn đều phải chết ở chỗ này!”
Hắn không đành lòng các sơn tặc này toàn quân bị diệt, hắn gọi một đô úy, dặn dò gã nhanh chóng đi thả cho sơn tặc một lỗ hổng phá vây.
“Nhưng đô đốc đại nhân ở phía sau nhìn đấy.” Đô úy kia rất khó xử.
“Đêm hôm tối mịt vậy, khắp nơi đều đang hỗn chiến, ngươi thả chạy mấy chục hơn trăm tên sơn tặc, không có ai sẽ phát hiện!”
Vu Trường Lâm thúc giục: “Đi mau!”
“Vù!”
“Vù!”
Giáo úy Vu Trường Lâm còn chưa nói xong, đột nhiên hai mũi tên từ trong bóng đêm đột nhiên lao ra.
“Phốc!”
Một mũi tên sát nón của hắn lướt qua, một mũi tên khác chui thẳng vào cổ giáo úy Vu Trường Lâm.
Vu Trường Lâm trên lưng ngựa thân thể khựng lại, sau đó cắm đầu ngã xuống ngựa.
“Giáo úy đại nhân, giáo úy đại nhân!”
Nhìn thấy giáo úy Vu Trường Lâm đột nhiên trúng tên ngã ngựa, đô úy kia kinh hãi.
Khi hắn đỡ giáo úy Vu Trường Lâm từ trên mặt đất dậy, vị giáo úy Tuần Phòng quân này đã tắt thở.