Chương 239: Nhiệm vụ
Chương 239: Nhiệm vụ
Trong một thị trấn của địa khu Tứ Thủy, một đám huynh đệ Hổ Báo doanh bao một tửu lâu ở lại.
Trong nhã gian lầu hai, lửa than đang hừng hực thiêu đốt.
Bàng Bưu vị Bàng ngũ gia Cửu Phong sơn ban đầu này, đang nhàn nhã nằm ở ghế mây.
Hai nữ tử lầu xanh mặc lụa mỏng đang đấm vai bóp chân cho hắn.
Nhìn thấy dáng người quyến rũ kia của nữ tử lụa mỏng, Bàng Bưu cũng có chút tâm viên ý mã.
“Cô nương tên gì?”
Bàng Bưu buông chén rượu xuống, nắm bàn tay nhỏ của một nữ tử lầu xanh bóp chân trước mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngài, nô gia tên Nguyệt Nhi.”
Nữ tử ngẩng đầu quyến rũ nhìn Bàng Bưu một lần, một bàn tay khác hướng về mặt trong đùi hắn bóp bóp.
“Ai u, ta đã nói sao vừa thấy ngươi đã cảm thấy thân thiết gấp bội, thì ra ngươi cũng tên Nguyệt Nhi à.”
“Ngài còn quen người tên Nguyệt Nhi?” Nữ tử lầu xanh ngẩn ra.
Bàng Bưu vuốt ve tay nữ tử lầu xanh nói: “Thực không dám giấu, ta có một muội tử cũng tên Nguyệt Nhi.”
“Chúng ta thật đúng là có duyên, ngươi thế mà trùng tên với muội tử ta.”
Nữ tử lầu xanh nửa tin nửa ngờ: “Vậy thật trùng hợp quá.”
“Chỉ là muội tử đó của ta không đẹp như ngươi.” Bàng Bưu cười tủm tỉm khen: “Ngươi xem bộ dạng ngươi giống như tiên nữ trên trời, chậc chậc, so với muội tử đó của ta mạnh hơn nhiều.”
“Gia, ngài sẽ không là lừa ta chứ?” Nữ tử che miệng cười.
“Ông đây có thể lừa ngươi sao?” Bàng Bưu vuốt ve xoa nắn bàn tay nữ tử lầu xanh, nói: “Ngươi xem xem ngươi mịn màng thế này, cũng có thể véo ra nước rồi.”
“Ta chưa từng gặp cô nương nào đẹp như ngươi.”
“Gia sẽ không đối với mỗi một cô nương đều nói như vậy chứ?” Nữ tử lầu xanh cười hỏi.
“Không có khả năng, ta chỉ nói như vậy với cô nương ta thích.” Bàng Bưu nói: “Ví dụ như ngươi.”
“Gia ngài cũng thật xấu.” Nữ tử lầu xanh xoay đầu đi, bĩu môi nói: “Ngài đùa giỡn ta nữa, ta không để ý ngài nữa.”
“Tức giận rồi à?”
Bàng Bưu ghé khuôn mặt mình về phía gò má nữ tử lầu xanh.
“Ai u, trên người ngươi thoa son phấn gì vậy, sao thơm như vậy chứ.” Bàng Bưu khụt khịt cái mũi.
“Gia, trong phòng còn có người đó.”
Nữ tử lầu xanh nghiêng người về phía sau, hờn dỗi cho Bàng Bưu một cái lườm.
Nữ tử đang bóp vai cho hắn đỏ bừng mặt, không nói một lời.
“Ha ha ha, còn thẹn thùng.”
Bàng Bưu cười ha ha.
“Nô gia là con gái nhà lành, bán nghệ không bán thân.” Nữ tử lầu xanh quyến rũ nhìn Bàng Bưu một cái, nói: “Còn xin gia tự trọng một chút.”
“Được, được.”
Bàng Bưu ngoài miệng đáp ứng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm lụa mỏng trên người nữ tử, trong lòng nóng rực.
“Gia ở trong phòng bên kia có một món bảo bối, ngươi có muốn không?” Bàng Bưu cười mỉm hỏi.
Nữ tử lầu xanh ngẩng đầu hỏi: “Gia, bảo bối gì?”
“Đó là thứ tốt, ngươi xem là biết.”
Bàng Bưu cười nói: “Ngươi nếu muốn xem, gia bây giờ liền dẫn ngươi đi.”
“Đi thôi, gia dẫn ngươi đi nhìn một cái.”
Bàng Bưu cũng đứng lên, dắt nữ tử lầu xanh này đi về phía buồng trong.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Bàng đô úy, Bàng đô úy?”
Tiếng của quân sư quạt mo Vương Lăng Vân truyền vào.
“Lão Vương, chuyện gì thế?” Bàng Bưu hỏi.
“Đừng ở bên trong lừa dối cô nương người ta nữa.” Vương Lăng Vân cười nói: “Bảo bối đó của ngươi vẫn là giữ lại về sau cho người ta xem đi, ra trước đi, có chính sự.”
“Ta nói lão Vương, ngươi làm sao thế.” Bàng Bưu mặt như mướp đắng: “Sao còn học được nghe chân tường vậy.”
“Bàng đại ca, chúng ta ngay tại cách vách, phòng này cũng không cách âm nha.” Thanh âm trêu tức của Lâm Hiền cũng truyền tới.
“Con mẹ nó, các ngươi không một ai tốt đẹp cả!”
Bàng Bưu không ngờ mình đùa giỡn cô nương thế mà bị đám khốn kiếp này nghe lén, có chút xấu hổ không chịu nổi.
“Các ngươi ở nơi này đợi trước, ta đi một chút là về.”
Bàng Bưu không tình nguyện buông lỏng bàn tay kéo cô nương lầu xanh, thở phì phì đi ra ngoài.
“Bàng đại ca, không ảnh hưởng ngươi cho cô nương người ta xem bảo bối chứ?”
Nhìn thấy Bàng Bưu mở cửa đi ra, Lâm Hiền cũng hiếm thấy trêu chọc một câu.
“Cút cút cút.” Bàng Bưu tức giận nói: “Cứ bóc vết sẹo của người ta.”
“Có chuyện gì?”
Bàng Bưu nhìn Vương Lăng Vân cùng Lâm Hiền, hỏi.
“Người Hàn gia sắp tới rồi.” Lâm Hiền cũng thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ, nghiêm trang nói: “Chúng ta nên làm việc rồi.”
Nghe nói người Hàn gia sắp tới, sắc mặt Bàng Bưu cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn họ âm thầm tập kích Hàn gia nhiều lần như vậy, Hàn gia nhắm chừng bây giờ hận không thể nghiền xương bọn họ thành tro.
Hàn gia lập tức sẽ tới đây, bọn họ phải tập trung toàn bộ tinh thần.
...
Trong đại doanh Phi Hổ doanh Tuần Phòng quân, huynh đệ một đô của bọn Trương Vân Xuyên đã tập kết lại.
Ở trong gió lạnh, bọn họ hơn bốn trăm người lạnh đến run rẩy.
“Đều con mẹ nó đứng thẳng!”
“Giờ cũng thao luyện nhiều ngày rồi, còn đứng không ra tướng đứng, ngồi không ra tướng ngồi!”
“Đừng châu đầu ghé tai nói chuyện, đô úy đại nhân lập tức sẽ tới đây!”
Đội quan Trương Vân Xuyên đứng ở phía trước đội ngũ, quay đầu răn dạy các huynh đệ khe khẽ nói nhỏ trong đội ngũ.