Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313: Chia Bánh Ngọt

Chương 313: Chia bánh ngọt Chương 313: Chia bánh ngọt

Hai vị này chính là công tử nhà đại nhân tiết độ phủ, mọi người không dám có chút nào chậm trễ.

Diệp Hạo và Triệu Văn Nghĩa nhìn lướt qua mọi người, khẽ gật đầu với bọn họ, xem như đã chào.

“Đều là người nhà, đừng khách khí như vậy.”

Diệp Hạo gọi mọi người: “Ngồi, đều ngồi.”

Ở sau một phen khách sáo chối từ, mọi người lúc này mới ngồi xuống.

“Rượu và thức ăn đều lên đủ rồi, chúng ta cũng đừng ngồi suông nữa.” Diệp Hạo cười nói: “Chúng ta không bằng vừa ăn vừa nói chuyện?”

“Như thế rất tốt.”

Triệu Văn Nghĩa gật gật đầu nói: “Tứ Thủy huyện này rượu và thức ăn chút không kém gì Giang Châu chúng ta, ta cũng sắp bị câu ra con sâu thèm rồi.”

“Ha ha ha.”

“Đến đến đến, chúng ta động đũa ——”

Diệp Hạo lên tiếng, mọi người lần lượt cầm đũa.

Mọi người tuy đều là con cháu đại gia tộc, nhưng so với hai vị đến từ Giang Châu này mà nói, còn kém không ít.

Bây giờ bọn họ đều đoàn kết ở chung quanh Diệp Hạo cùng Triệu Văn Nghĩa, mơ hồ lấy hai người bọn họ cầm đầu.

Diệp Hạo gắp một miếng thịt ngỗng nướng, đưa vào miệng.

“Ừm, ngon!”

Diệp Hạo tán dương: “Ngỗng nướng này không hổ là một đặc sắc của Tứ Thủy huyện!”

“Ta cũng thử chút.”

Triệu Văn Nghĩa nghe vậy, cũng vươn đũa gắp một miếng ngỗng nướng vàng óng ánh xốp giòn.

“Không tệ, không tệ.”

Triệu Văn Nghĩa cũng khen không dứt miệng.

“Hai vị thiếu gia nếu thích ngỗng nướng này, quay đầu ta bảo đầu bếp làm ngỗng nướng tới phủ các ngươi, chuyên môn thay hai vị thiếu gia làm ngỗng nướng ăn.” Chu Nghiêu lập tức cười mở miệng.

“Ai, vậy không ổn lắm đâu.”

Diệp Hạo lập tức xua tay nói: “Vị đầu bếp này ở tửu lâu nướng ngỗng, vậy mọi người đều có thể ăn được thịt ngỗng nướng ngon lành này, mọi người đều được vui vẻ.”

“Vị đầu bếp này nếu tới phủ chúng ta, vậy về sau người khác chẳng phải là không ăn được thịt ngỗng nướng mỹ vị như thế, vậy chúng ta chính là ăn mảnh rồi.”

“Ta cảm thấy vậy, thứ tốt nên là mọi người đều nếm thử.” Diệp Hạo cười nói: “Ăn mảnh cũng không phải là một thói quen tốt nha.”

“Triệu huynh, ngươi cảm thấy thế nào?”

Diệp Hạo nói xong quay đầu hỏi Triệu Văn Nghĩa.

Triệu Văn Nghĩa buông đũa xuống, gật gật đầu: “Ta đồng ý với ý của Diệp huynh, thứ tốt phải chia nhau ăn, nếu ai ăn mảnh, đó là phải bị người ta ghen ghét.”

“Hai vị thiếu gia nói đúng.” Chu Nghiêu bưng chén rượu nói: “Là ta cân nhắc không chu toàn nha, ta tự phạt một chén.”

Chu Nghiêu ngẩng cổ, ừng ực uống hết một chén rượu.

“Chu huynh tửu lượng tốt!” Diệp Hạo cũng giơ chén rượu nói: “Chúng ta tụ tập một chỗ, là duyên phận, chúng ta cùng nhau uống một cái!”

“Diệp huynh, uống rượu dù sao cũng phải có lý do.” Triệu Văn Nghĩa cười mỉm nói: “Nếu không ngươi nói mấy câu?”

“Ta là tiểu đệ, vẫn là ngươi tới nói đi.”

Triệu Văn Nghĩa nhìn mọi người một lượt, nói: “Vậy ta liền nói mấy câu.”

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Triệu Văn Nghĩa, vẻ mặt đầy chờ mong.

“Ta, là người Giang Châu.”

Triệu Văn Nghĩa nhìn mọi người nói: “Một lần này đến Ngọa Ngưu sơn, trong lòng là muốn làm một chút việc.”

“Bằng không lão gia tử trong nhà luôn cảm thấy ta là tên quần là áo lụa, là bùn nhão không đắp được tường.”

Đối mặt Triệu Văn Nghĩa tự giễu, mọi người mỉm cười, chậm rãi đợi câu dưới.

“Nhận được các vị huynh đài ủng hộ, chúng ta từ trong miệng Hàn gia cứng rắn đoạt được một miếng thịt lớn, chúng ta coi như là kỳ khai đắc thắng, thắng một ván.”

“Lão gia tử trong nhà, cũng không thể nói ta là bùn nhão không đắp được tường nữa.”

Triệu Văn Nghĩa dừng một chút nói: “Mới vừa rồi Hàn gia đã phái người đến đây.”

Lời của Triệu Văn Nghĩa khiến đám người đô úy Đỗ Tuấn Kiệt nhìn nhau.

Bọn họ căn bản không biết chuyện này.

“Hàn gia nói, bằng lòng nhường ra địa bàn sáu trấn, bốn mươi lăm thôn của Ngọa Ngưu sơn cho chúng ta, sau đó lại bồi thường chúng ta năm mươi vạn lượng bạc trắng.”

Triệu Văn Nghĩa nói: “Ta cảm thấy Hàn gia một lần này vẫn rất có thành ý, vừa cho địa bàn, vừa cho bạc.”

“Cái gọi là đưa tay không đánh người đang cười, bọn họ cũng nhận thua chịu nhũn rồi, chúng ta cũng không cần thiết chỉnh bọn họ tới chết.”

“Dù sao sau lưng Hàn gia cũng có người, chúng ta xé rách da mặt cũng không tốt lắm.”

Triệu Văn Nghĩa nhìn mọi người một cái, tiếp tục nói: “Cho nên ta đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ.”

“Quay đầu thả người Hàn gia bị bắt ra, cái gì mưu nghịch đó đều là hiểu lầm, là sơn tặc vu oan giá họa cho Hàn gia.”

Triệu Văn Nghĩa nói với Chu Nghiêu: “Các ngươi quay đầu một lần nữa xử lý hồ sơ chút.”

“Triệu thiếu gia, Hàn gia này chính là châu chấu sau mùa thu, không nhảy nhót được mấy ngày nữa.”

Đô úy Đỗ Tuấn Kiệt bất mãn nói: “Chúng ta bây giờ chiếm ưu thế, cần gì đàm phán hòa bình với bọn họ chứ.”

“Ta thấy không bằng nhân lúc tinh thần đang cao, hoàn toàn đuổi bọn họ ra khỏi Ngọa Ngưu sơn, vậy về sau Ngọa Ngưu sơn chính là chúng ta định đoạt, cũng không chỉ địa bàn sáu trấn.”

Một lần này Đỗ gia bọn họ coi như là hoàn toàn đắc tội tới chết với Hàn gia rồi.

Nhưng ai biết, bọn họ đang chuẩn bị triệu tập nhân thủ mang thế lực còn sót lại của Hàn gia dọn sạch hết, sau đó từ trong tay Hàn gia cướp lấy quyền khống chế trong bóng tối của địa khu Ngọa Ngưu sơn.

Nhưng ở lúc mấu chốt này, thượng tầng thế mà chưa thông báo bọn họ đã đàm phán hòa bình với Hàn gia, điều này làm trong lòng Đỗ Tuấn Kiệt rất không thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment