Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Cảm Xúc Bất Mãn (1)

Chương 314: Cảm xúc bất mãn (1) Chương 314: Cảm xúc bất mãn (1)

“Oan gia nên cởi không nên thắt.” Triệu Văn Nghĩa nói: “Người ta cũng xin tha rồi, chúng ta cần gì chỉnh người ta tới chết chứ.”

“Triệu thiếu gia, chúng ta một lần này xem như hoàn toàn đắc tội bọn họ rồi.”

“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng nha.” Chu Nghiêu cũng cảm thấy Triệu Văn Nghĩa nghĩ mọi thứ quá đương nhiên.

Hàn gia hơi nhũn một chút, bọn họ liền đáp ứng, thế này cũng quá mức trò đùa trẻ con rồi.

Bọn họ một lần này vì chống lại Hàn gia, đã trả giá không ít sức người sức của.

Xem như hoàn toàn đứng ở mặt đối lập Hàn gia.

Nếu không đánh dập đầu Hàn gia, đợi Hàn gia có cơ hội để thở, vậy bọn họ sẽ không dễ chịu.

Triệu Văn Nghĩa nói: “Tranh đấu không có gì ngoài việc vì bạc mà thôi.”

“Người ta cũng cho địa bàn, cho bạc rồi, chúng ta nếu lại đuổi cùng giết tận, sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta tướng ăn quá khó coi.”

“Các ngươi yên tâm, các ngươi một lần này đã bỏ nhiều sức, chỗ tốt là không thể thiếu của các ngươi.”

Triệu Văn Nghĩa trực tiếp mở miệng nói: “Một lần này Hàn gia nhường ra sáu thôn trấn, Đỗ gia một cái, Thôi gia hai cái, Trần gia hai cái, Chu gia một cái.”

Triều đình Đại Chu khống chế đối với địa phương trên thực tế rất yếu, Đông Nam tiết độ phủ cũng không ngoại lệ.

Quan phủ một cấp thấp nhất là huyện, nhưng thôn trấn dưới huyện là do đại gia tộc địa phương khống chế.

Trước kia tuy nhiều gia tộc, nhưng đại đa số đều là phụ thuộc Hàn gia, đều phải xem ánh mắt Hàn gia làm việc.

Một lần này bọn họ đứng ra đối nghịch với Hàn gia, ép Hàn gia nhường ra quyền khống chế sáu thôn trấn, quyền khống chế này là từ Đỗ gia, Thôi gia và Trần gia, Chu gia phân biệt nắm giữ.

Mấy nhà này đều là gia tộc phụ thuộc bọn họ ở Ngọa Ngưu sơn, về sau sẽ trở thành người đại diện của bọn họ ở bên này.

Bọn họ sẽ trở thành thế lực quan phủ thừa nhận, sẽ giúp quan phủ đoạt lại thuế phú, phụ trách điều giải mâu thuẫn thôn trấn vân vân các công việc.

Có thể nói bọn họ chính là người khống chế thực tế cấp bậc thôn trấn, có được quyền lực rất lớn.

“Một lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, cấp trên cũng cần chuẩn bị, cần không ít bạc.”

Triệu Văn Nghĩa nói: “Các ngươi mỗi nhà cầm địa bàn, bạc này liền không chia cho các ngươi nữa.”

Đô úy Đỗ Tuấn Kiệt nhìn thấy Triệu Văn Nghĩa trực tiếp vung tay một cái, mang địa bàn bọn họ vất vả từ trong tay Hàn gia đoạt được chia ra ngoài, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm.

Một lần này thật sự bỏ nhiều công sức là Triệu gia bọn họ nâng đỡ, cùng với Tuần Phòng quân Đỗ Tuấn Kiệt hắn khống chế.

Gia tộc khác đều là lúc nhìn thấy thế cục hiện ra nghiêng về một phía, lúc này mới đứng ra phất cờ hò reo.

Nhưng bọn Triệu Văn Nghĩa không nói một tiếng nào, trực tiếp chia cắt địa bàn bọn họ thật vất vả từ trong tay Hàn gia đánh hạ được.

Thôi gia, Trần gia về sau mới nhảy ra, thế mà chia hai thôn trấn.

Đỗ gia hắn bỏ người bỏ sức, mới được một thôn trấn.

Điều mấu chốt nhất là, Triệu gia của Triệu Trường Đức một lần này xem như đánh trận đầu, đừng nói địa bàn cùng bạc, thế mà ngay cả cơ hội chia bánh ngọt trên bàn cũng không có.



Ngoài Hòa Ký tửu lâu, đô úy Đỗ Tuấn Kiệt mới ra, Trương Vân Xuyên cùng Đỗ Hành liền nghênh đón.

“Đại ca, người của chúng ta lại từ trong tay Hàn gia đoạt ba thôn.”

Đỗ Hành hưng phấn hướng về đô úy Đỗ Tuấn Kiệt bẩm báo tình hình chiến đấu mới nhất.

Hàn gia ở Ngọa Ngưu sơn thật sự rất có thực lực.

Trừ có tiền tài hùng hậu, còn có lượng lớn lực lượng vũ trang có thể sử dụng.

Thứ nhất là sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn, thứ hai là lực lượng các võ quán, tiêu cục cùng bang phái lớn.

Sơn tặc gặp Tuần Phòng quân đả kích, hôm nay cũng không dám rời núi.

Lực lượng các võ quán, tiêu cục cùng bang phái lớn, hoặc chết, hoặc bị bắt, cũng không sót lại mấy.

Hôm nay Hàn gia chính là phượng hoàng rụng lông, Đỗ gia, Triệu gia một đám tiểu gia tộc liên hợp, đang thừa thắng xông lên.

“Trở về nói sau.”

Đỗ Tuấn Kiệt sau khi nhìn Trương Vân Xuyên cùng Đỗ Hành một cái, đen mặt trực tiếp xoay người lên ngựa rời đi.

Trương Vân Xuyên và Đỗ Hành nhìn nhau một cái, đều ù ù cạc cạc.

“Đại ca đây là làm sao vậy?”

Đỗ Hành khó hiểu nói: “Dự một bữa tiệc rượu, sao nhìn qua mất hứng vậy?”

“Ta cũng không biết.”

Trương Vân Xuyên trầm ngâm, sau đó nói: “Đi, chúng ta đi về trước.”

Đô úy Đỗ Tuấn Kiệt rầu rĩ không vui về tới Đỗ gia đại trạch, Đỗ Hành và Trương Vân Xuyên không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám nhiều lời.

“Người khác đều đi xuống đi, hai người các ngươi lưu lại.”

Trong đại sảnh, Đỗ Tuấn Kiệt đuổi hạ nhân ra, chỉ giữ lại phụ tá đắc lực Trương Vân Xuyên cùng Đỗ Hành.

“Đại ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Hành sau khi thấy hạ nhân rút đi, tò mò hỏi: “Sắc mặt của ngươi có chút khó coi.”

“Thượng tầng cùng Hàn gia đàm phán hòa bình rồi.”

Đỗ Tuấn Kiệt ‘Rầm’ nện một cú đấm lên bàn, tức giận bất bình nói: “Con mẹ nó, sáu thôn trấn đã mua được bọn họ!”

“Gì?”

“Đàm phán hòa bình rồi? ?”

Đỗ Hành cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Ý tứ gì vậy?”

“Không đánh nữa?”

Đỗ Tuấn Kiệt thở phì phì nói: “Thượng tầng cũng đàm phán hòa bình rồi, còn đánh cái rắm à!”
Bình Luận (0)
Comment