Chương 337: Đấu sức (2)
Chương 337: Đấu sức (2)
Ngọa Ngưu sơn tuy là Hàn gia nắm giữ, nhưng trên thực tế sau lưng lại là Ngô gia bọn họ.
Ngô gia bọn họ hàng năm từ Ngọa Ngưu sơn thu lợi cũng không ít.
Vài vị đến từ Giang Châu này mượn sức các phe đánh Hàn gia, vậy chẳng khác nào cướp thịt trong miệng Ngô gia bọn họ.
Ngô gia bọn họ ở mặt ngoài không dám đắc tội người Giang Châu bên kia.
Ngô Thế Minh hắn thậm chí ra mặt làm người hòa giải, tự mình đến Tứ Thủy huyện điều đình.
Nhưng trên thực tế Ngô gia bọn họ đối với đám người Giang Châu Triệu Văn Nghĩa đến địa khu Ngọa Ngưu sơn cướp thịt ăn, đó là tương đối không hài lòng, thậm chí phản cảm.
Ở mặt ngoài hắn tuy hắn tỏ vẻ mặc kệ Hàn gia, nhưng âm thầm hắn lại nào nỡ mang địa khu Ngọa Ngưu sơn một miếng thịt béo lớn như vậy chắp tay nhường ra.
“Không phải là mấy tiểu thiếu gia Giang Châu sao.”
Lâm Húc khinh miệt nói: “Chỉ chút người đó dưới trướng bọn họ, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng đâu.”
“Bọn họ lôi kéo được không ít người, không thể khinh thường.”
“Ngô lão gia, ngươi yên tâm đi.”
Lâm Húc vỗ ngực nói: “Chỉ cần bọn họ dám vào sân, ta cam đoan bọn họ có đến mà không có về.”
Ngô Thế Minh vẫn tương đối tự tin đối với thực lực bộ đội dưới trướng Lâm Húc.
Nhân mã của Lâm Húc cũng không phải sơn tặc bình thường.
Bọn họ cũng không thủ một đỉnh núi nào đó chặn đường đánh cướp, ngược lại là chạy khắp nơi tác chiến.
Mấy năm nay thế đạo không yên ổn, Lâm Húc dẫn theo nhân mã thường xuyên nhận một ít công việc, giúp rất nhiều thế gia đại tộc làm không ít việc bẩn thỉu, người dưới trướng thậm chí cũng có thể qua mấy chiêu với quan binh chính quy.
“Nơi này là ba vạn lượng bạc.”
Ngô Thế Minh đi đến ngăn kéo, lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày, đặt ở trước mặt Lâm Húc.
Nhìn thấy ngân phiếu thật dày kia, đôi mắt Lâm Húc tỏa sáng, nhưng hắn lại chưa đi lấy.
“Ngô lão gia, ngươi đây là làm gì?” Lâm Húc nói: “Người trong nhà, bạc thì không cần.”
Đội ngũ bọn họ có thể phát triển lớn mạnh, không tách rời Ngô gia ủng hộ tiền tài cùng giúp đỡ phương diện quan phủ.
Trong lòng Lâm Húc rất rõ, không có Ngô gia thì không có bọn họ.
Bạc của người khác có thể thu, nhưng của Ngô gia hắn không thể thu.
“Chỗ bạc này không phải cho ngươi.” Ngô Thế Minh cười nói: “Đây là cho huynh đệ dưới trướng các ngươi.”
“Đi một chuyến xa xôi, chung quy không thể để các ngươi tay không mà về chứ?”
“Ngô lão gia, ngươi nói lời này liền xa cách rồi.”
“Việc của Ngô gia các ngươi, vậy chính là chuyện của ta, cho dù là tay không mà về, ta cũng vui vẻ.” Lâm Húc sờ cái đầu trọc của mình, nói.
“Cầm đi.”
“Việc nào ra việc đó.”
Ngô Thế Minh nói: “Ngô gia ta dùng các ngươi, không dùng không.”
“Chỗ bạc này đến lúc đó bảo các huynh đệ chia nhau, coi như là một chút tâm ý của Ngô gia ta.”
Lâm Húc nhìn ngân phiếu kia, sau khi chối từ một phen nữa, lúc này mới vui sướng nhận lấy.
Trong ngoài từ đường Hàn gia, đèn đuốc sáng trưng.
Người chủ sự các phòng của Hàn gia tụ tập cùng một chỗ.
“Trong thành đã truyền tin tức tới đây.”
Hàn gia tam thúc mở miệng nói: “Nhân mã Trần gia, Thôi gia đã đang tập kết, ước chừng có ba bốn ngàn người, bọn họ sẽ thừa dịp ngày mai lúc đưa tang lão gia tử ra tay.”
“Con mẹ nó, bọn hắn thật sự là không biết sống chết!”
Một người Hàn gia nổi giận mắng: “Chỉ bằng chút bản lãnh đó của bọn hắn, cũng muốn cướp thức ăn từ trong miệng Hàn gia chúng ta, không sợ nghẹn chết bọn hắn!”
“Bọn hắn bây giờ sau lưng có người chống lưng, tên nào cũng rất kiêu ngạo.”
“Hàn gia chúng ta ở Ngọa Ngưu sơn mấy chục năm, cũng không phải là uổng phí!”
“Một lần này không ít gia tộc đều đứng ở bên đó của bọn hắn, chúng ta vừa lúc thanh lý môn hộ một phen!”
Hàn gia ngũ thúc mở miệng hỏi: “Người của chúng ta tụ tập đủ chưa?”
“Bẩm ngũ lão gia, đội ngũ tới từ trong núi có hơn ba ngàn người, đã dàn xếp ở các thôn.”
“Ngoài ra, còn có hơn năm mươi gia tộc đứng về bên này của chúng ta, các nhà đều sẽ bỏ người, cũng có ba bốn ngàn người.”
Một lần này tuy rất nhiều gia tộc Ngọa Ngưu sơn bất mãn Hàn gia, quay sang đầu nhập trận doanh Giang Châu Triệu Văn Nghĩa, Diệp Hạo.
Nhưng còn có rất nhiều gia tộc biết nội tình Hàn gia ở địa khu Ngọa Ngưu sơn, tuy đối với Hàn gia cũng bất mãn, lại không dám dễ dàng đổi trận doanh.
“Trong những người này không bảo đảm còn có cỏ đầu tường, không thể tin.”
“Ngày mai bảo người của bọn họ xông lên phía trước.” Hàn gia tam thúc nói: “Để lại phía sau, ta sợ bọn hắn đâm sau lưng chúng ta.”
“Ừm.”
Hàn gia lục thúc cũng gật gật đầu: “Vừa lúc có thể thử một lần thái độ thật sự của bọn họ.”
“Là người hay quỷ, thử một lần liền biết.”
“Ngô gia bên kia nói như thế nào?”
“Bên kia đưa thư tới, nói bảo chúng ta thoải mái đi đánh, thời điểm mấu chốt, bọn họ sẽ ra tay.”
“Vậy thì tốt!”
…
Trời vừa sáng, Trương Vân Xuyên liền tỉnh.
Hắn sau khi ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi lều trại.
Bầu trời nơi xa bắt đầu sáng lên, bên trái doanh địa lâm thời đã bốc lên khói bếp lượn lờ.
Các hỏa đầu binh (anh nuôi trong bộ đội) đã sớm rời giường nấu cơm.
“Ào!”
Trương Vân Xuyên đi đến bên bờ ao rửa mặt nước lạnh một cái.
Nước lạnh thấu xương khiến cả người hắn đều tỉnh táo hơn không ít.