Chương 338: Nhân tài
Chương 338: Nhân tài
“Thổi kèn, bảo các huynh đệ đều đi lên.”
“Vâng!”
Hôm nay là một lần đánh cờ của lực lượng các bên ở Ngọa Ngưu sơn, Tuần Phòng quân hắn cũng muốn xen vào.
Hắn không dám có chút nào chậm trễ.
“Vù!”
“Vù!”
“...”
Tiếng còi đồng ngắn ngủi mà bén nhọn vang lên ở trong doanh địa lâm thời.
Cái còi đồng này là Trương Vân Xuyên cố ý chế tạo, mỗi một hỏa trưởng đều phân phối một cái.
“Rời giường!”
“Rời giường!”
“Nhanh lên!”
Các nơi doanh trướng mới vừa rồi còn yên tĩnh, nhất thời trở nên ồn ào náo động.
Các huynh đệ Tuần Phòng quân lần lượt từ trong chăn bò ra, nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề tập kết.
Không bao lâu, binh sĩ Tuần Phòng quân thành đội ngũ đã tập kết trước doanh trướng của mình.
Trương Vân Xuyên nhìn thấy các binh sĩ động tác dứt khoát nhanh chóng, hài lòng gật gật đầu.
Hắn những ngày qua đã ra sức thao luyện các tân binh này.
Dưới trướng hắn bức thiết cần một đội ngũ có thể kéo ra ngoài được, đánh thắng được.
Chỉ cần có đủ thực lực, hắn mới có quyền lên tiếng, đạo lý này hắn vẫn là hiểu được.
Quan quân khác đều cắt xén tiền ăn uống của tân binh.
Từ trong đó kiếm lời túi tiền riêng.
Hắn không những không thể cắt giảm, ngược lại là biến đổi biện pháp cải thiện ăn uống của tân binh dưới trướng.
Khi đô úy Đỗ Tuấn Kiệt hỏi, hắn đều nói là từ Triệu gia kiếm được bạc.
Đối với chuyện Trương Vân Xuyên cải thiện bữa ăn của binh sĩ, Đỗ Tuấn Kiệt cuối cùng cũng lười quản, dù sao cũng không phải hắn móc bạc.
Ở dưới thức ăn tốt cùng thao luyện khắc nghiệt, hơn ngàn huynh đệ này dưới trướng Trương Vân Xuyên, ai cũng tinh thần phấn chấn, có vài phần bộ dáng tinh nhuệ.
“Tiếu quan đại nhân, một ngàn năm trăm ba mươi bảy huynh đệ, toàn bộ tập kết xong!”
Đội quan Lưu Tráng chạy bước nhỏ tới trước mặt Trương Vân Xuyên, cao giọng hô to.
Ban đầu tân binh là hơn hai ngàn người, đều là Trương Vân Xuyên một tay thao luyện.
Nhưng mấy ngày trước Đỗ Tuấn Kiệt điều động hơn năm trăm người cho Đỗ Hành thống soái, cho nên dưới trướng Trương Vân Xuyên chỉ còn lại hơn một ngàn người.
Ở trong mắt đô úy Đỗ Tuấn Kiệt, Trương Vân Xuyên chính là một người có thể lợi dụng.
Cho nên luyện binh, xung phong hãm trận các thứ, đều để Trương Vân Xuyên xông lên phía trước.
Trong lòng Trương Vân Xuyên biết rõ, nhưng cũng không nói thẳng ra.
Đô úy Đỗ Tuấn Kiệt lợi dụng hắn, hắn lại nào không phải lợi dụng Đỗ Tuấn Kiệt chứ.
“Các đội thay phiên rửa mặt, ăn cơm, sau đó chờ đợi mệnh lệnh!”
Trương Vân Xuyên nhìn một lần các huynh đệ Tuần Phòng quân đứng thẳng tắp, hạ đạt mệnh lệnh.
“Vâng!”
Ở dưới phân phó của Trương Vân Xuyên, các đội binh mã ngay ngắn có trật tự rửa mặt, ăn cơm, sau đó lau binh khí, chuẩn bị chờ đợi mệnh lệnh.
Bọn họ đã từ các loại con đường đạt được một ít tin tức, đó là bọn họ hôm nay phải có hành động quy mô lớn.
Thậm chí có khả năng phải giao thủ với sơn tặc.
Cho nên rất nhiều tân binh trong đội ngũ vừa kích động vừa thấp thỏm.
Kích động là giết địch có thể lập công, thấp thỏm là thật sự chém giết với sơn tặc, nói không chừng mạng nhỏ cũng đặt vào.
Trương Vân Xuyên đang ăn sáng, quan quân thủ vệ cửa doanh địa liền tới bẩm báo.
“Tiếu quan đại nhân, có đoàn người tự xưng là Giang Châu Diệp Hạo thiếu gia đã đến bên ngoài, chỉ tên nói họ muốn gặp ngài.” Quan quân mở miệng nói.
Diệp Hạo đến rồi?
Trương Vân Xuyên buông bát đũa, đứng lên.
“Đi, đi nghênh đón một chút.”
Lão cha của Diệp Hạo cũng ở Đông Nam tiết độ phủ đảm nhiệm chức vị quan trọng, xem như một trong các đỉnh cấp quyền quý.
Tuy yếu hơn Triệu Văn Nghĩa một chút, nhưng cũng không kém là bao.
Hắn hôm nay đang muốn đu bám quan hệ đây.
“Nói cho các huynh đệ, nhanh chóng xếp hàng!”
“Có đại nhân vật đến nơi này của chúng ta.”
“Vâng!”
Trương Vân Xuyên khi dẫn theo mấy vị đội quan đi đến cửa doanh địa, liếc một cái liền thấy được Diệp Hạo dẫn theo hơn ba mươi hộ vệ đứng ở cửa.
“Diệp thiếu gia, chưa tiếp đón từ xa, chưa tiếp đón từ xa, còn xin thứ tội nha.”
Trương Vân Xuyên bước nhanh đi lên chào hỏi.
“Trương huynh đệ không cần khách khí.”
Trên mặt Diệp Hạo tràn đầy nụ cười, biểu hiện rất bình dị gần gũi.
“Hành động hôm nay, ta đến xem trước một chút.”
“Trương huynh đệ, các ngươi chuẩn bị như thế nào?”
Hôm nay đại chiến với Hàn gia, Diệp Hạo phụ trách chỉ huy Tuần Phòng quân bọn Trương Vân Xuyên đối phó sơn tặc dưới trướng Hàn gia.
Diệp Hạo không yên tâm, cho nên không đánh tiếng trước đã tới đây, muốn xem xem tình huống của Tuần Phòng quân.
“Diệp thiếu gia, các huynh đệ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Trương Vân Xuyên nói: “Mời Diệp thiếu gia đánh giá trong doanh.”
“Được.”
Diệp Hạo cũng không chối từ, ở dưới Trương Vân Xuyên đi cùng, tiến vào doanh địa lâm thời.
“Ồ?”
Làm Diệp Hạo sau khi bước vào doanh địa lâm thời, nhất thời kinh ngạc.
Hắn thân là thiếu gia Diệp gia, cũng từng theo lão cha đi không ít binh doanh.
Nhưng cho dù là Trấn Nam quân tinh nhuệ của Đông Nam tiết độ phủ, trong doanh địa cũng lộn xộn, nước bẩn tràn trề, hôi thối sặc sụa.
Dù sao binh sĩ đều là những kẻ một chữ bẻ đôi không biết, đãi ngộ cũng kém.
Thượng quan xem thường binh sĩ, binh sĩ cũng không hiểu vệ sinh các thứ.
Nhưng doanh địa lâm thời của Trương Vân Xuyên lại ngay ngắn có trật tự, ngay cả lều trại cũng thành từng hàng, điều này thực sự khiến hắn giật mình.