Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 351 - Chương 351: Ngăn Cơn Sóng Dữ

Chương 351: Ngăn cơn sóng dữ Chương 351: Ngăn cơn sóng dữ

Đổng Lương Thần đập nửa tấm khiên còn sót lại về phía một gã sơn tặc.

Thừa dịp sơn tặc kia né tránh, hắn bổ nhào một cái, húc ngã sơn tặc đó xuống đất.

Hai người vật lộn ở trên mặt đất.

Đổng Lương Thần dáng người gầy, sơn tặc kia lại cao lớn khôi ngô.

Đổng Lương Thần bị sơn tặc kia đè trên mặt đất, cổ hắn bị bóp chặt, nhất thời mặt biến thành màu đỏ tím.

Hắn ra sức giãy dụa, nhưng căn bản liền không thể động đậy.

Lúc này, Ngụy Trường Sinh đang cùng mười mấy người thân của mình lưng tựa lưng chém giết với sơn tặc thấy được Đổng Lương Thần bị đè trên mặt đất giãy dụa.

“Tam thúc!”

Ngụy Trường Sinh quay đầu hô lớn: “Đội quan đại nhân bị sơn tặc đè chặt rồi!”

“Chiến con mẹ nó!”

Ngụy gia tam thúc sau khi ngẩn hai giây, hét lớn một tiếng, dẫn theo mười mấy con cháu Ngụy gia lao tới.

Ngụy Trường Sinh xông lên trước nhất.

“Chết đi!”

Trường mâu trong tay hắn đâm về phía sơn tặc kia.

Sơn tặc kia không kịp né tránh, nhất thời bị đâm một cái xuyên người.

Ngụy gia tam thúc lao tới, cùng con cháu Ngụy gia chém bừa xuống, sơn tặc kia nhất thời bị chém thành mảnh vụn.

“Khụ khụ...”

Đổng Lương Thần thiếu chút nữa bị bóp chết, ôm cổ kịch liệt ho khan.

“Đội quan đại nhân, ngươi không sao chứ!”

Ngụy Trường Sinh ở sau khi giết mấy tên sơn tặc, đã không còn sự sợ hãi vừa rồi, ngược lại hưng phấn hẳn lên.

“Không sao!”

Đổng Lương Thần đứng lên lắc lắc cái đầu mờ mịt, để bản thân tỉnh táo một chút.

“Ngươi tên gì!”

“Lão tử nợ ngươi một cái mạng!”

“Ngụy Trường Sinh!”

Ngụy Trường Sinh chỉ vào hơn mười người chung quanh nói: “Bọn họ đều là người Ngụy gia chúng ta!”

“Ta nhớ kỹ rồi!”

Đổng Lương Thần cũng nhặt lên một cây trường mâu nói: “Ngụy gia, theo ta xông lên!”

“Vâng!”

Gia tộc Ngụy Trường Sinh bọn họ hơn mười người đi theo Đổng Lương Thần tiếp tục xung phong.

Quan quân trung tâm dưới trướng Trương Vân Xuyên phần lớn xuất thân Đông Nam nghĩa quân.

Bọn họ là sơn tặc chính cống.

Bọn họ tưng fđánh huyện Tam Hà, từng đánh Ninh Dương phủ.

Bọn họ từ Ninh Dương phủ chuyển chiến Lâm Xuyên phủ, lớn nhỏ hơn mười trận.

So với đám sơn tặc chỉ biết chặn đường đánh cướp này của Ngọa Ngưu sơn mà nói, bọn họ càng thêm hung hãn.

Ở dưới một đám quan quân trung tâm không sợ chết bọn Đổng Lương Thần dẫn dắt, binh sĩ Tuần Phòng quân như là Ngụy Trường Sinh đã trải qua chém giết mà sống sót như vậy cũng bất chấp mọi giá, xung phong theo.

Hai ba trăm sơn tặc lao lên chẳng những chưa đánh sập Tuần Phòng quân, ngược lại bị đánh cho liên tiếp bại lui.

Trương Vân Xuyên lúc trước chiêu mộ các tân binh này, áp dụng chính là phương thức kéo đầu người.

Cho nên trong các binh sĩ này, binh sĩ của rất nhiều ngũ, rất nhiều thập đều là người quen.

Bọn họ hoặc là cùng thôn, hoặc là thân thích.

Ở trên chiến trường như vậy, bọn họ theo bản năng tụ tập cùng một chỗ chiếu cố lẫn nhau.

Bọn họ quan hệ với nhau giống như một cái ràng buộc, làm bọn họ không đến mức nháy mắt tan rã.

Bọn họ chưa tán loạn, chặn được đợt tiến công đầu tiên của sơn tặc.

Bọn họ sau khi trải qua sợ hãi cùng kinh hoảng lúc ban đầu, bây giờ rất nhiều huynh đệ năng lực thích ứng mạnh đã thích ứng tiết tấu chiến trường.

Ở dưới quan quân trung tâm bọn Đổng Lương Thần dẫn dắt, sức chiến đấu của bọn họ bắt đầu bộc phát ra.

Đám sơn tặc vừa mới bắt đầu tràn ngập khí thế, đó là bởi vì bọn hắn xem thường Tuần Phòng quân.

Cảm thấy bọn hắn có thể nhân lúc tinh thần đang cao chém giết Tuần Phòng quân.

Nhưng bây giờ thấy chưa đánh sập được Tuần Phòng quân, ngược lại đồng bạn không ngừng chết đi.

Tính cách bắt nạt kẻ yếu, vì tư lợi của bọn sơn tặc nhất thời hiện ra.

Rất nhiều sơn tặc nhìn thấy tình huống không thích hợp, bắt đầu theo bản năng lui lại, mà không phải dũng cảm xông lên giao chiến.

Có một sơn tặc lui lại, rất nhanh đã có sơn tặc thứ hai lui về phía sau.

Sơn tặc đều không phải kẻ ngốc, thấy Tuần Phòng quân lợi hại như vậy, tự nhiên không muốn lên chịu chết.

Người chết nhiều rồi, người lui về phía sau nhiều rồi, rất nhanh đã sinh ra hiệu ứng chuỗi.

“Quá cứng rồi!”

“Rút!”

“Rút!”

Đám sơn tặc thấy Tuần Phòng quân dày đặc không ngừng ép về phía trước, bọn hắn bắt đầu tháo chạy về phía sau.

Ngụy Trường Sinh trải qua một phen chém giết, giờ phút này đang nhiệt huyết sôi trào.

Hắn hô to muốn truy kích, nhưng bị đội quan Đổng Lương Thần túm lại.

“Đừng thoát ly đội ngũ!”

Đổng Lương Thần hô to: “Chỉnh đội!”

“Chỉnh đội!”

Ở trong tiếng hô hào của các quân quan, các binh sĩ Tuần Phòng quân mới vừa rồi xông loạn chậm lại bước chân.

Bọn họ lại giống như thao luyện, tụ lại cùng một chỗ.

Rất nhiều người chết ở trong chém giết vừa rồi.

Nhưng binh sĩ sống sót tuy nhìn chật vật, nhưng bọn họ không còn sự bối rối mới vừa rồi.

Bọn họ cũng bất chấp mình là đội nào, dù sao người mình thì đứng chung một chỗ.

“Tiến lên!”

Đội ngũ vừa tụ lại, Trương Vân Xuyên lại hạ đạt mệnh lệnh tiếp tục tiến lên.

Ngụy Trường Sinh dùng tay áo lau máu tươi dính trên trường mâu, tránh cho đánh trượt.

Hắn giống như vừa rồi, cất bước, cùng huynh đệ chung quanh cùng nhau đẩy về phía trước.

Tuy huynh đệ bên người giảm đi không ít, rất nhiều người thậm chí là đội khác.

Nhưng bọn họ giờ phút này lại tựa như một chỉnh thể, tín nhiệm lẫn nhau.

“Quan binh quá lợi hại rồi!”

“Chúng ta đánh không lại.”

...
Bình Luận (0)
Comment