Chương 352: Trực đảo hoàng long (1)
Chương 352: Trực đảo hoàng long (1)
có thể hiểu là đâm thẳng vào những khu vực quan trọng của đối thủ
Sơn tặc chạy về không còn sự kiêu ngạo vừa rồi, bọn hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, ai cũng chưa hết kinh hồn.
Sơn tặc chưa xuất động cũng thu liễm nụ cười trên mặt, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Thấy Tuần Phòng quân tiếp tục ép tới, bọn hắn trong lúc nhất thời thế mà có chút bối rối.
Bọn hắn là tận mắt thấy thực lực của Tuần Phòng quân.
Bọn hắn hai ba trăm người xông lên, rất nhanh đã bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
Các sơn tặc còn chưa tham chiến kia giờ phút này cũng không còn sự xem nhẹ đối với Tuần Phòng quân, đã có thêm sự sợ hãi.
“Đại đương gia, chúng ta làm sao bây giờ?”
Thấy Tuần Phòng quân cách bọn họ càng lúc càng gần, đám sơn tặc hoảng sợ bất an.
Nếu bảo bọn hắn đánh một đám kẻ địch yếu đuối, bọn hắn nghĩ cũng sẽ không nghĩ, sẽ xông lên.
Nhưng sau khi kiến thức được thực lực Tuần Phòng quân, rất nhiều sơn tặc đã không còn tâm tư ham chiến.
“Rút!”
“Không đánh nữa!”
Đại đương gia sơn tặc thấy Tuần Phòng quân tiến thối có trật tự, đánh trận rất có kết cấu, cảm thấy không thể liều mạng.
“Nhưng Hàn gia bên kia nếu trách tội xuống làm sao bây giờ?” Một đầu mục sơn tặc hỏi.
“Chúng ta có nhân mã ở trong tay, cho dù không bưng một bát cơm này của Hàn gia, chẳng lẽ còn có thể chết đói hay sao?”
Đại đương gia sơn tặc nói: “Nếu liều hết người, về sau ai còn thèm xem trọng ngươi!”
“Đừng thất thần!”
“Rút mau lên!”
Đám sơn tặc khí thế hùng hổ mà đến, ở sau khi trả giá hơn trăm người thương vong, xám xịt rút lui.
Đám sơn tặc ở sau khi gặp một ít tổn thất, sĩ khí bị chèn ép nặng nề.
Bọn hắn ý thức được Tuần Phòng quân không phải yếu đuối có thể bắt nạt, ngược lại là bọn hắn khó có thể trêu vào.
Đại đương gia sơn tặc vì bảo tồn thực lực, không dám tiếp tục liều mạng với Tuần Phòng quân.
Hàn gia chết sống đối với hắn mà nói, không quá liên quan.
Nhưng nếu người dưới trướng liều hết, vậy về sau liền thật sự phải nhìn sắc mặt người khác ăn cơm.
“Sơn tặc chạy rồi!”
“Bọn hắn chạy rồi!”
Nhìn thấy sơn tặc ở sau khi trải qua một trận xao động, chủ động hướng về nơi xa rút lui, rất nhiều binh sĩ Tuần Phòng quân hưng phấn mà la to.
“Chúng ta thắng rồi!”
“Ha ha ha!”
“Chúng ta đánh bại sơn tặc rồi!”
Đối với các binh sĩ Tuần Phòng quân này mà nói, sơn tặc là tồn tại hung ác.
Sơn tặc lúc trước giống như một ngọn núi lớn vắt ngang ở trước mặt bọn họ, làm bọn họ khó có thể vượt qua.
Nhưng bây giờ bọn họ thế mà đánh sơn tặc chạy rồi!
Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy mình thế mà lợi hại như vậy.
“Tam thúc, tam thúc!”
“Chúng ta thắng rồi!”
Ngụy Trường Sinh ôm tam thúc của mình, vẻ mặt đầy hưng phấn.
“Đúng, chúng ta đã đánh đuổi sơn tặc!”
Toàn bộ binh sĩ Tuần Phòng quân đều vung binh khí trong tay.
Bọn họ hoan hô nhảy nhót, sĩ khí cao vút.
“Sơn tặc cũng không có gì ghê gớm lắm!”
“Một đám nhát gan tham sống sợ chết!
“Một lần sau đừng để chúng ta gặp được bọn hắn, bằng không lão tử đánh gãy chân bọn hắn!”
“...”
Các tân binh Tuần Phòng quân vừa rồi còn bị dọa cả người phát run, giờ phút này tựa như anh hùng, không để bọn sơn tặc vào mắt một chút nào.
Trương Vân Xuyên ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, nhìn thấy đội ngũ sơn tặc dần dần biến mất ở trong tầm nhìn.
Hắn vươn tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
Thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật.
Hắn để Tuần Phòng quân dưới trướng thao luyện chưa bao lâu giao chiến với sơn tặc, là mạo hiểm thật lớn.
Một khi Tuần Phòng quân không trụ được, liền có khả năng tan vỡ.
May mắn sơn tặc cũng là một đám ô hợp, bọn hắn ở sau khi tổn thất một ít nhân mã, bản tính vì tư lợi, bắt nạt kẻ yếu của bọn hắn liền bại lộ ra.
Nếu sơn tặc thật sự cố lấy dũng khí chiến đấu với bọn họ, Tuần Phòng quân bọn họ chỉ sợ thật đúng là không phải đối thủ.
“Phái ra thám báo!”
Trương Vân Xuyên lớn tiếng hạ lệnh: “Nhắm vào sơn tặc bại lui! Phòng ngừa bọn hắn giết chúng ta hồi mã thương!”
“Vâng!”
Hơn mười thám báo binh ít ỏi của Tuần Phòng quân lập tức giục ngựa xông ra ngoài.
“Lưu lại một đội người cắt đầu sơn tặc bị thương cùng đã chết!”
“Những người khác chỉnh đội!”
“Chuẩn bị tiếp tục chiến đấu!”
Bọn Trương Vân Xuyên tuy chém giết một trận nho nhỏ, dọa lui đám đông sơn tặc.
Nhưng nhân mã Trần gia, Thôi gia ở dưới Hàn gia cùng sơn tặc liên thủ công kích, bây giờ đã bắt đầu tháo chạy.
Nhân mã Thôi gia, Trần gia chạy trốn đầy khắp núi đồi.
Hàn gia cùng sơn tặc đang tiến hành truy đuổi chém giết đối với bọn họ.
Diệp Hạo cùng một đám hộ vệ mới vừa rồi núp ở phía sau xem cuộc chiến.
Hôm nay nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên thắng lợi, lập tức giục ngựa chạy tới.
“Trương huynh đệ, chúc mừng các ngươi kỳ khai đắc thắng!”
“Ta quả nhiên không nhìn lầm người, Trương huynh đệ có tài đại tướng!”
Diệp Hạo giờ phút này càng thêm nhiệt tình đối với Trương Vân Xuyên.
Hắn đã tận mắt thấy Trương Vân Xuyên thống soái một mũi tân binh vừa chiêu mộ không lâu bổ sung bộ đội đánh bại sơn tặc hung danh lan xa.
Hắn cảm thấy cho thêm thời gian, một mũi quân đội này nhất định có thể trưởng thành làm quân đội tinh nhuệ!
“Thắng một trận nhỏ mà thôi.”
Trương Vân Xuyên cười trêu chọc: “Nếu không phải đám sơn tặc này quá yếu, chỉ sợ là chúng ta chạy trốn rồi.”