Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Tiếp Thu (2)

Chương 372: Tiếp thu (2) Chương 372: Tiếp thu (2)

Nhìn thấy người trước kia mình phải ngước nhìn, hôm nay cung kính hướng về mình hành lễ, tâm lý hư vinh của hắn được thỏa mãn thật lớn.

Quả nhiên là gió đổi chiều, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Thẩm Đại Tài hắn cũng có một ngày nở mày nở mặt như thế.

“Ngươi bái phỏng ta có chuyện gì à?”

Quản sự Thẩm Đại Tài liếc Trương Trường Tỏa một cái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mở miệng hỏi.

Trương Trường Tỏa vẻ mặt đầy cung kính nói: “Thẩm lão gia, ta lần này là tới muốn cầu ngài một sự kiện.”

“Chuyện gì, nói đi.”

Quản sự Thẩm Đại Tài nói: “Có thể làm ta sẽ làm cho ngươi.”

Trương Trường Tỏa thấy quản sự Thẩm Đại Tài dễ nói chuyện như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Thẩm lão gia, lúc trước Hàn gia ép Trương gia chúng ta làm thay bọn họ không ít chuyện.”

“Trương gia chúng ta lúc ấy cũng là bị ép bất đắc dĩ, ngài cũng biết, Hàn gia lúc đó ở Ngọa Ngưu sơn một tay che trời.”

“Trương gia chúng ta nếu không nghe lời, vậy sẽ bị thu thập...”

Trương Trường Tỏa sau khi nói xong, nhìn một lần quản sự Thẩm Đại Tài chưa nói gì, vẻ mặt đày nét khẩn cầu.

“Ngài là đại hồng nhân bên cạnh Triệu lão gia, ngài xem có thể hay không giúp chúng ta nói một chút với bên trên, bỏ qua cho Trương gia chúng ta một lần này...”

Quản sự Thẩm Đại Tài chưa trả lời, ngược lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Trương Trường Tỏa thấy quản sự Thẩm Đại Tài không nói lời nào, hắn tiếp tục mở miệng.

“Thẩm lão gia, Trương gia chúng ta về sau bằng lòng nghe Triệu phủ làm chủ, sai đâu đánh đó, còn xin cho chúng ta một cơ hội hối cải để làm người mới.”

Trương Trường Tỏa nói chuyện, đồng thời từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu.

Hắn cất bước tiến lên, đặt ngân phiếu ở trước bàn quản sự Thẩm Đại Tài.

“Thẩm lão gia, đây là năm trăm lượng bạc, là một chút tâm ý nho nhỏ của Trương gia chúng ta, còn xin Thẩm lão gia đừng chê ít.”

Quản sự Thẩm Đại Tài liếc ngân phiếu đặt lên bàn một cái, bĩu môi.

“Hàn gia mưu nghịch, tội này cũng không nhỏ, đó là tội lớn xét nhà diệt tộc.”

“Tiết độ phủ rất nhanh sẽ phái người thẩm vấn Hàn gia, truy kích và tiêu diệt vây cánh nanh vuốt.”

“Các ngươi trước kia thay Hàn gia làm không ít chuyện, cấp trên đã điểm danh nói các ngươi là vây cánh Hàn gia, muốn thu thập các ngươi.”

Trương Trường Tỏa nghe vậy, cả người chấn động, trong lòng bối rối không thôi.

“Thẩm lão gia, đó đều là Hàn gia bức bách chúng ta mà, chúng ta cũng là không có cách nào...”

“Chuyện này các ngươi làm, ai biết các ngươi là tự nguyện hay bị ép chứ?” Thẩm Đại Tài hỏi ngược lại.

“Vậy... Vậy nên làm thế nào cho phải?”

Trương Trường Tỏa nghe nói bên trên định vị bọn họ là vây cánh Hàn gia, trong lòng rất hoảng.

Làm không tốt, bọn họ cũng phải xét nhà diệt tộc.

“Còn xin Thẩm lão gia cứu chúng ta, chúng ta thật sự là bị ép mà.”

Trương Trường Tỏa nhìn thấy Thẩm Đại Tài ngồi im ở ghế thái sư, ‘Bịch’ quỳ xuống, coi gã là cọng rơm cứu mạng.

“Ài.”

Thẩm Đại Tài buông chén trà xuống, thở dài một hơi.

“Ngươi nếu gặp được người khác, vậy Trương gia các ngươi cũng chỉ có thể rửa cổ chờ chết.”

Hắn nhìn một lần Trương Trường Tỏa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nói: “Nhưng ngươi vận khí tốt, gặp được ta.”

“Ta rất thân với quản sự bên người công tử Triệu Lập Bân nhà ta, coi như còn có thể nói được mấy câu.”

“Xem ở trên phần ngươi tặng năm trăm lượng bạc, liền giúp Trương gia các ngươi một lần.”

Trương Trường Tỏa nghe nói Thẩm Đại Tài bằng lòng hỗ trợ, lập tức vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng.

“Thẩm lão gia, Trương gia chúng ta cảm tạ đại ân đại đức của ngài, về sau chúng ta làm trâu làm ngựa cho ngài...”

“Cảm tạ thì không cần.” Thẩm Đại Tài khoát tay nói: “Ta người này thiện tâm, cứu người một mạng hơn xây bảy tầng tháp mà.”

Thẩm Đại Tài dừng một chút, nói: “Chẳng qua ta cũng là đi giúp ngươi cầu người, tay không cũng không tốt.”

“Ngươi quay về chuẩn bị ba ngàn lượng bạc trắng, ta cầm cho quản sự bên người đại công tử, để hắn hỗ trợ.”

“Ba ngàn lượng... Trương gia chúng ta không có nhiều bạc như vậy.”

Trương Trường Tỏa khó xử.

Nhà bọn họ ở Thanh Tuyền trấn tuy xem như phú hộ, nhưng cũng chỉ là so với dân chúng bình thường mà nói.

Lần này muốn bọn họ móc ba ngàn lượng bạc, bọn họ thật sự không lấy ra được.

“Ba ngàn lượng bạc không nhiều, bây giờ kẻ cầu người bên cạnh đại công tử làm việc đếm không hết.”

“Ngươi nếu bỏ qua thôn này, thì không có tiệm này nữa.”

“Phải biết rằng, một khi các ngươi bị chụp cho tội danh vây cánh Hàn gia, nhẹ thì xét nhà lưu đày, nặng thì diệt tộc...”

Trương Trường Tỏa khẽ cắn môi nói: “Được, ta quay đầu đi bán tháo nhà cửa, ruộng đất, gom góp một chút.”

Thẩm Đại Tài nghe vậy, lộ ra nụ cười.

“Vậy là đúng rồi, người còn sống, so với cái gì cũng mạnh hơn, đúng không?”

“Nhưng ta nhắc nhở ngươi, ngươi phải nắm bắt cho tốt.”

“Hôm nay tội danh của Hàn gia đã báo lên cho tiết độ phủ bên kia, bên kia một khi định ra, sẽ có người tới.”

“Đến lúc đó các ngươi cùng Hàn gia nếu còn chưa phủi sạch sở quan hệ, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được các ngươi.”



Trương Trường Tỏa mặt mày đau khổ đi ra khỏi tiểu viện.

“Trương lão gia, tình huống như thế nào rồi?”

Một tài chủ quen biết lập tức kéo hắn đến một bên, hỏi tình huống.

“Thẩm Đại Tài sư tử há mồm, còn đòi ba ngàn lượng bạc.”

Trương Trường Tỏa vẻ mặt đầy khó chịu nói.
Bình Luận (0)
Comment