Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 373 - Chương 373: Chui Đầu Vô Lưới

Chương 373: Chui đầu vô lưới Chương 373: Chui đầu vô lưới

“Cái gì, còn đòi ba ngàn lượng bạc?” Tài chủ kinh ngạc há hốc mồm.

Bọn họ ở Thanh Tuyền trấn tuy tính là nhân vật tai to mặt lớn, nhưng của cải cũng chỉ có từng đó.

Một lần này đối mặt Ngọa Ngưu sơn một lần nữa tẩy bài, bọn họ vì sợ bị thanh tẩy, chỉ có thể tìm kiếm quan hệ khắp nơi.

Nhưng muốn bọn họ một hơi lấy ra ba ngàn lượng bạc, thực sự quá mức làm khó bọn họ.

Ai có nhiều hiện ngân* như vậy chứ?

bạc có sẵn, không phải dưới dạng tài sản

“Ài, cũng coi như ta xui xẻo.”

Trương Trường Tỏa nói: “Ai bảo chúng ta trước kia đi lại gần gũi với Hàn gia chứ.”

“Hôm nay bầu trời Ngọa Ngưu sơn thay đổi rồi, nếu muốn không bị thu thập, chỉ có thể ngoan ngoãn nộp bạc, mua một cái bình an.”

“Bằng không, có thể cửa nát nhà tan nha.”

Trương Trường Tỏa chắp tay nói với tài chủ: “Ta đi về trước, gom góp bạc.”

“Vậy được rồi, ngươi đi thong thả.”

Tài chủ thấy bộ dáng mặt mày đau khổ của Trương Trường Tỏa, cũng không ở lâu.

Trương Trường Tỏa cũng phải nộp lên ba ngàn lượng bạc mới có thể mua bình an.

Hắn cảm thấy mình nhắm chừng cũng không thể ít hơn.

Nghĩ đến phải một hơi lấy ra nhiều bạc như vậy, hắn liền đau thịt.

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đầu thành Ngọa Ngưu sơn vương kỳ biến ảo, gia nghiệp bọn họ đều ở bên này.

Chung quy không thể vứt bỏ gia nghiệp chạy tới dị quốc tha hương nhỉ?

Hơn nữa, bây giờ bên ngoài binh mã loạn lạc, hắn cũng không dám dẫn theo gia quyến rời khỏi Ngọa Ngưu sơn.

Làm không tốt, nửa đường liền không còn mạng.

Từng nhân vật tai to mặt lớn của Thanh Tuyền trấn tiến vào tiểu viện gạch ngói.

Bọn họ thấp thỏm bất an đi vào, lại mặt mày đau khổ đi ra.

Không có ngoại lệ, bọn họ muốn giữ bình an, vậy đều phải nộp lên không ít bạc.

“Quản sự, chúng ta không có bạc làm sao bây giờ?”

Ở bên ngoài tiểu viện, một gã quản sự của Hàn gia lục phòng ngày trước dẫn theo hơn mười gia đinh hộ vệ, chờ ở bên ngoài.

Sau khi Hàn gia rớt đài, bọn họ vẫn luôn đi theo mấy người Hàn gia trốn đông trốn tây, màn trời chiếu đất.

Ở dưới sự ức hiếp của người Hàn gia, bọn họ phẫn nộ giết chết mấy người Hàn gia, chuẩn bị đầu nhập vào Triệu gia mới quật khởi.

“Chúng ta có mấy cái đầu của người Hàn gia, không có bạc hẳn là cũng có thể.”

Quản sự Hàn gia nhìn vào trong tiểu viện một lần, cảm thấy đầu danh trạng của bọn họ hẳn là không kém.

Không bao lâu, đợi sau khi đám tai to mặt lớn đều lục tục rời khỏi, bọn họ lúc này mới đến trước mặt.

“Vị đại ca này, chúng ta cũng muốn gặp Thẩm lão gia.”

Trên mặt quản sự Hàn gia tràn đầy nụ cười nói với gã sai vặt áo xanh thủ vệ ở cửa tòa nhà.

Gã sai vặt áo xanh đánh giá cao thấp bọn họ vài lần, không khỏi nhíu mày.

“Các ngươi là ai?”

Gã sai vặt áo xanh thấy bọn họ quần áo rách nát, tựa như ăn mày, đáy mắt hiện lên nét chán ghét.

“Ta tên Sở Hùng, thì ra là người Hàn gia bên kia...”

Quản sự Hàn gia Sở Hùng cúi đầu khom lưng giải thích: “Bây giờ Hàn gia ngã rồi, chúng ta muốn phục vụ cho Triệu gia, còn xin làm phiền dẫn tiến một phen.”

“Ồ, người Hàn gia bên kia à.”

“Đi, đi đi, theo ta vào.”

Gã sai vặt áo xanh gật gật đầu, dẫn theo bọn họ vào nhà.

Bây giờ Ngọa Ngưu sơn chính là thời điểm thế lực cũ mới luân phiên.

Bây giờ một đợt lại một đợt người ban đầu của Hàn gia bên kia đổi phe, gã sai vặt áo xanh đã thấy nhiều không còn lạ nữa.

Hàn gia quản sự Sở Hùng được đưa vào trong phòng khách, nhìn thấy Triệu gia quản sự Thẩm Đại Tài.

Bọn Sở Hùng ở sau khi hành lễ, chủ động giới thiệu tình huống bọn họ.

Ở sau khi biết được hơn mười người này là quản sự cùng gia đinh dưới trướng Hàn gia, sắc mặt Thẩm Đại Tài có chút lạnh.

Trước kia người hoặc gia tộc đi lại gần với Hàn gia, hắn chỉ là bắt chẹt đòi bạc mà thôi.

Nhưng đối với quản sự nô bộc Hàn gia bực này, hắn là rất oán hận.

Lúc trước Hàn gia đắc thế, hắn có vài lần từng bị gia đinh Hàn gia ức hiếp.

“Ai u, quản sự Hàn gia à, thất kính thất kính.”

Thẩm Đại Tài châm chọc: “Các ngươi làm chó cho Hàn gia làm đang tốt, cớ sao lại phải đổi chủ chứ?”

Bọn Sở Hùng sau khi nghe vậy, nhất thời lộ vẻ mặt không vui.

Bọn họ trước kia làm việc cho Hàn gia không sai, nhưng cũng không phải chó.

Hơn nữa, Hàn gia cũng ngã rồi, bọn họ còn tiếp tục đi theo Hàn gia chờ chết sao?

Thẩm Đại Tài này rõ ràng chính là biết rõ còn cố hỏi.

“Thẩm lão gia, chúng ta lúc trước đi theo Hàn gia, chỉ là vì kiếm cơm ăn.”

“Hôm nay Hàn gia không còn nữa, chúng ta vẫn phải ăn.”

Sở Hùng cưỡng chế sự khó chịu trong lòng, khẩn cầu: “Chúng ta một lần này đến, cũng là muốn mời Thẩm lão gia nói với bên trên, tha cho chúng ta những người này, thuận tiện thưởng cho miếng cơm ăn.”

“Ha ha.”

Thẩm Đại Tài nhìn một lần bọc đồ bọn Sở Hùng xách trong tay, không tín nhiệm đối với bọn họ.

“Các ngươi theo Hàn gia nhiều năm như vậy, ai biết các ngươi có phải Hàn gia phái tới đối phó Triệu gia chúng ta hay không?”

“Ta nếu là thu các ngươi, vậy về sau các ngươi lại phản bội, ta chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao.”

“Thẩm lão gia, chúng ta cùng Hàn gia bây giờ đã xem như hoàn toàn xé rách da mặt rồi.”

“Chúng ta tuyệt đối sẽ không là Hàn gia phái tới.”
Bình Luận (0)
Comment