Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 381 - Chương 381: Hiềm Khích (1)

Chương 381: Hiềm khích (1) Chương 381: Hiềm khích (1)

“Ngươi đây là nói đi đâu vậy.” Ngô lão gia thu hồi tâm lý xem nhẹ đối với Triệu Lập Bân, chắp tay nói: “Ngươi có thể nhớ ta, phát thiệp mời cho ta, ta đêm qua cũng cao hứng ngủ không yên giấc đâu.”

“Không phải sáng sớm đã chạy tới sao.”

“Ha ha ha.”

“Ngô gia trấn Ngô Dụng, bái kiến Trương đại nhân.”

Ngô lão gia ở sau khi chào hỏi với Triệu Lập Bân, liền cung kính hướng về phía Trương Vân Xuyên hành lễ.

Trương Vân Xuyên cũng ôm quyền đáp lễ.

“Nghe nói Ngô lão gia là gia tộc số một Ngô gia trấn, về sau việc của Triệu lão đệ ta, còn làm phiền Ngô lão gia ủng hộ nhiều hơn nha.”

Trương Vân Xuyên dán râu, nhìn qua cũng uy vũ bất phàm, bắt đầu chống lưng cho Triệu gia.

“Ngô gia chúng ta cùng Triệu gia nhiều thế hệ giao hảo.”

Ngô lão gia lập tức tỏ thái độ, nói: “Về sau việc của Triệu gia chính là việc của Ngô gia ta, ta khẳng định ra sức ủng hộ.”

“Vậy thì tốt.”

Trương Vân Xuyên sau khi hàn huyên vài câu với Ngô lão gia, một quản sự dẫn hắn đến phòng khách trang viên uống trà nghỉ ngơi.

Lục tục có người của gia tộc, bang phái cùng thế lực ở gần tới trang viên Triệu gia.

Bọn họ hoặc cưỡi ngựa, hoặc ngồi kiệu, mỗi người đều mang theo hậu lễ.

Trong lúc nhất thời, cổng trang viên Triệu gia tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.



Cửa trang viên Triệu gia đông như trẩy hội, rất náo nhiệt.

“Ra mắt Trương lão gia.”

“Lưu lão gia, mau mời vào trong.”

“Tiểu chất bái kiến thế thúc.”

“Phùng bang chủ!”

“...”

Triệu Lập Bân vị đại thiếu gia Triệu gia này, đứng ở cửa chào hỏi với các thế lực lục tục đến.

Gia chủ Thôi gia ở dưới mấy nô bộc đỡ, run rẩy xuống xe ngựa.

Hắn nhìn lướt qua trang viên Triệu gia náo nhiệt, sắc mặt có chút khó coi.

Thôi gia, Trần gia bọn họ dẫn gia tộc lớn nhỏ xung phong hãm trận, xông lên phía trước liều mạng với Hàn gia.

Đánh một trận, con cháu Thôi gia bọn họ chết mấy chục người.

Hắn vị gia chủ Thôi gia này cũng thiếu chút nữa chết.

Nhưng bây giờ thành quả lại để cho Triệu gia núp ở phía sau bảo tồn thực lực hái được.

Hôm nay Triệu gia chiếm trước địa bàn hơn mười trấn, hơn một trăm tám mươi thôn tương ứng hai huyện Ngọa Ngưu sơn.

Đối mặt loại hành vi này của Triệu gia, trong lòng gia chủ Thôi gia nghẹn phát hoảng.

“Ai u, Thôi lão gia, ngài sao lại tự mình đến đây?”

Triệu Lập Bân thấy gia chủ Thôi gia đến, lập tức chủ động nghênh đón.

Thôi gia chủ nhìn xéo Triệu Lập Bân một cái.

“Sao, Triệu gia các ngươi không chào đón ta à?”

“Thôi lão gia, xem ngươi nói kìa.” Triệu Lập Bân cười nói: “Ngươi có thể tự mình đến, ta cao hứng còn không kịp, nào có đạo lý không chào đón.”

“Thương thế của ngài không có việc gì chứ?” Triệu Lập Bân quan tâm hỏi.

“Còn chưa chết được.”

Lời của gia chủ Thôi gia khiến Triệu Lập Bân cũng cảm nhận được cảm xúc của y có chút không đúng.

Hắn cũng không hàn huyên nhiều với gia chủ Thôi gia, hắn vẫy vẫy tay đối với Tam đệ cách đó không xa tiếp khách.

“Lão Tam, ngươi mau dẫn Thôi lão gia đến trong phòng nghỉ ngơi.”

“Cha ngươi Triệu Trường Đức đâu?”

Gia chủ Thôi gia đứng không nhúc nhích, nhìn quanh một vòng nói: “Lão tử cũng đến rồi, hắn sao không ra?”

“Thôi lão gia, gia phụ thương thế chưa lành, khó có thể tự mình đi ra đón, còn xin thứ lỗi.”

Triệu Lập Bân không kiêu không nịnh nói.

“Hiền chất à, việc vui lớn như vậy hắn cũng không ra, hắn sẽ không là sắp chết chứ?”

Gia chủ Thôi gia nói với Triệu Lập Bân: “Ta quen biết một thần y, nếu không ta giúp ngươi dẫn tiến một chút?”

“Đa tạ ý tốt của Thôi lão gia.” Triệu Lập Bân cũng không tức giận.

“Dẫn tiến thần y trái lại không cần.”

Triệu Lập Bân nhìn một lượt gia chủ Thôi gia chồng chất vết thương, nói: “Ngài vẫn là giữ lại tự mình dùng đi.”

“Nếu hắn chết rồi, nhớ đưa tin.”

“Ta cùng hắn tốt xấu quen biết một hồi, ta đến lúc đó tặng hắn một bộ quan tài tốt nhất.”

Triệu Lập Bân thấy gia chủ Thôi gia gây hấn, đáy mắt hiện lên một mảng giận dữ.

Nhưng hắn nghĩ đến Trương Vân Xuyên dặn dò, cuối cùng đè nén sự phẫn nộ trong lòng.

“Thôi lão gia có lòng rồi.”

“Quan tài Triệu gia chúng ta thật ra nhiều lắm, nghe nói một lần này con em Thôi gia các ngươi chết không ít.”

“Nếu quan tài không đủ dùng, nói một tiếng tiếp đón, ta tự mình đưa qua cho các ngươi.”

Gia chủ Thôi gia bổn ý là muốn chọc giận Triệu Lập Bân, để hắn xấu mặt trước mặt mọi người.

Nhiều gia tộc như vậy tham gia tiệc mừng công một lần này, nếu hắn nói hai ba câu có thể rối loạn trận tuyến Triệu gia, nếu xảy ra xung đột, hắn liền có văn chương có thể làm.

Hắn là bị thương, là công thần, đến lúc đó nằm lăn ra đó, xem Triệu gia xử lý như thế nào.

Nhưng Triệu Lập Bân lại không mắc mưu, không tức không giận, ngược lại trả lời lại một cách mỉa mai, chọc giận hắn sắc mặt xanh mét.

“Hừ!”

Gia chủ Thôi gia sau khi hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, đi về phía cửa lớn.

Con em Thôi gia phía sau gia chủ Thôi gia, ai cũng vẻ mặt âm trầm.

Giống như ai nợ bọn họ mấy trăm vạn lượng bạc.

“Con mẹ nó, Thôi gia bọn họ cũng sắp tuyệt chủng rồi, còn kiêu ngạo cái rắm à!”

Triệu lão tam nhìn bóng lưng đám người Thôi gia, hung hăng nhổ một bãi nước bọt.

“Nếu không phải xem ở mặt mũi Triệu thiếu gia cùng Diệp thiếu gia, lão tử thế nào cũng phải thu thập bọn hắn mới được!”
Bình Luận (0)
Comment