Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 382 - Chương 382: Hiềm Khích (2)

Chương 382: Hiềm khích (2) Chương 382: Hiềm khích (2)

Triệu Lập Bân vỗ vỗ bả vai Triệu lão tam nói: “An tâm một chút chớ nóng, không cần thiết tức giận với bọn hắn.”

“Ngươi nếu thật sự ra tay đối với bọn hắn, vậy ngược lại tỏ ra Triệu gia chúng ta cả vú lấp miệng em.”

“Đến lúc đó thượng tầng khẳng định sẽ đồng tình bọn hắn.”

“Một lần này Triệu gia chúng ta cầm tuyệt đại đa số địa bàn Ngọa Ngưu sơn, Thôi gia hắn bất mãn đối với điều này, đó là thường tình con người.”

“Nhưng bọn hắn bất mãn lại có thể thế nào?”

Triệu Lập Bân cười nói: “Chỉ cần chúng ta có Trương đại nhân ủng hộ, bọn hắn không làm gì được chúng ta.”

“Ta cảm thấy bọn hắn làm ầm ĩ, ghê tởm người ta.” Triệu lão tam nói.

“Bọn hắn muốn ồn ào cứ để bọn hắn ồn ào.”

“Đặc biệt ở trước mặt thượng tầng, chúng ta cần nhường bọn hắn, không chỉ biểu hiện chúng ta rộng lượng, còn có thể nổi bật lên bọn hắn cố tình gây sự.”

Ở trong mắt Triệu Lập Bân, thượng tầng tốn nhiều sức như vậy lấy được Ngọa Ngưu sơn, đơn giản là vì ích lợi mà thôi.

Bây giờ bọn họ đã lấy được Ngọa Ngưu sơn, vậy Thôi gia quậy nữa, thượng tầng có thể tha cho bọn họ sao?

Bây giờ cần là mau chóng ổn định địa bàn, tiêu hóa địa khu chiếm lĩnh, sau đó mau chóng khôi phục các hạng làm ăn.

Nếu nội bộ đấu đá, vậy ai quậy người đó chính là chim đầu đàn.

Triệu Lập Bân cười lạnh nói: “Bọn hắn quậy thượng tầng bất mãn đối với bọn hắn, vậy ngày lành của bọn hắn cũng hết.”

“Được, ta biết rồi.”

Triệu lão tam gật gật đầu.

Một lần trước bọn họ cùng Hàn gia đấu một trận, Triệu gia bỏ người bỏ sức, cái gì cũng chưa kiếm được.

Nhưng bọn họ cũng chưa đi trước mặt Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa làm ầm ĩ.

Ngược lại là ở dưới Trương Vân Xuyên vị tiếu quan này bày mưu đặt kế, trực tiếp âm thầm ra tay, đảo loạn Hàn gia cùng thượng tầng nghị hòa.

Lúc này mới có về sau hai bên xung đột quy mô lớn hơn, Triệu gia bọn họ mới có thể đục nước béo cò, thừa cơ quật khởi.

“Diệp thiếu gia, Triệu thiếu gia đến rồi.”

Triệu Lập Bân trải qua người ta nhắc nhở, lập tức theo Trương Vân Xuyên cùng nhau nghênh đón.

Diệp Hạo và Triệu Lập Bân một lần này đến Ngọa Ngưu sơn lăn lộn một phen, thu hoạch rất phong phú.

Hai người bọn họ hăng hái, nhìn qua rất cao hứng.

“Bái kiến Diệp thiếu gia, Triệu thiếu gia!”

“Diệp thiếu gia!”

“Triệu thiếu gia!”

...

Đám tai to mặt lớn của các gia tộc Ngọa Ngưu sơn thấy Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa đến đây, đều ùn ùn lao tới trước mặt chào hỏi.

Hai vị này chính là xuất thân Giang Châu đại tộc, trưởng bối phía sau bọn họ ở Đông Nam tiết độ phủ đảm nhiệm chức vị quan trọng.

Cho nên các thế lực cùng gia tộc này của Ngọa Ngưu sơn, mỗi người đều nịnh bợ không thôi đối với bọn họ.

Trên mặt Diệp Hạo và Triệu Văn Nghĩa tràn đầy nụ cười, chắp tay chào hỏi hàn huyên với mọi người, tỏ ra bình dị gần gũi.

“Diệp thiếu gia, Triệu thiếu gia, vị này là Triệu gia Triệu Lập Bân.”

“Tiệc rượu một lần này chính là hắn phụ trách chuẩn bị.”

Trương Vân Xuyên kéo Triệu Lập Bân đến phía trước, hướng về bọn họ giới thiệu hắn.

“Ra mắt hai vị thiếu gia.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Lập Bân gặp hai vị đại nhân vật này, tỏ ra rất co quắp khẩn trương.

“Ha ha ha, đại danh Triệu huynh đệ ta sớm có nghe nói nha.”

“Nộ phát trùng quan, không sợ cường địch, đánh vào phủ đệ Hàn gia cứu cha, trung hiếu như thế, làm ta khâm phục không thôi.”

Diệp Hạo cười chào hỏi với Triệu Lập Bân.

“Hôm nay được gặp Triệu huynh đệ, quả thật ta tam sinh hữu hạnh.”

“Lát nữa chúng ta phải uống hai chén nha.”

Diệp Hạo nâng Triệu Lập Bân lên rất cao, tràn đầy ý lôi kéo.

“Triệu huynh đệ, ngươi họ Triệu, ta cũng họ Triệu.”

Triệu Văn Nghĩa xen mồm nói: “Mấy trăm năm trước, nói không chừng chúng ta còn là người một nhà đó.”

“Về sau chúng ta nên thân cận một chút.”

“Không gánh vác nổi hai vị thiếu gia khen.”

“Ta chỉ là một thôn phu sơn dã mà thôi.”

“Nếu không phải Trương đại nhân cất nhắc, Triệu gia ta cũng không có cơ hội cống hiến cho hai vị thiếu gia.”

Triệu gia bây giờ từ trong tay Hàn gia chiếm lượng lớn địa bàn, nghiễm nhiên có ý tứ thay thế Hàn gia.

Huống hồ Triệu gia và Tuần Phòng quân Trương Vân Xuyên quan hệ không tệ.

Cho nên Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa đối với Triệu Lập Bân đều là lấy lễ đối đãi, không xem nhẹ.

Triệu Lập Bân vốn còn cho rằng hai vị này không dễ ở chung.

Nhưng sau một phen hàn huyên, hắn phát hiện hai vị thiếu gia này bình dị gần gũi, trao đổi rất thoải mái.

Nhưng hắn không quen với hai vị thiếu gia này, cũng không biết tính tình đối phương rốt cuộc như thế nào.

Hắn cũng chưa bởi vì hai vị thiếu gia thưởng thức mà đắc chí.

Ngược lại nhắc nhở bản thân mọi lúc, Triệu gia có thể có hôm nay, là dựa hết vào Trương đại nhân.

Triệu Lập Bân hắn cũng không thể làm ra cử chỉ thấy người sang bắt quàng làm họ.



Trương Vân Xuyên cùng Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa chờ ở trang viên cửa hàn huyên sau một lúc.

“Diệp đại ca, Triệu thiếu gia.”

Trương Vân Xuyên cười nói: “Rượu và thức ăn đều lên bàn rồi, nếu không chúng ta đi vào trước, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Được!”

Diệp Hạo liền nói ngay: “Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Ở dưới mọi người vây quanh, Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa hai vị thiếu gia cất bước vào trang viên.

Nhìn thấy hai vị thiếu gia tiến vào trang viên, gia chủ Thôi gia chống gậy dùng ánh mắt ra hiệu với con em gia tộc.
Bình Luận (0)
Comment