Chương 398: Tưởng thưởng (2)
Chương 398: Tưởng thưởng (2)
“Vù vù vù!”
Lại là một loạt tên nỏ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại có năm sáu mã tặc ngã nhào xuống ngựa.
“Giết!”
Có mã tặc chợt thúc ngựa chiến, ngựa chiến phóng qua chướng ngại vật, lao vào trong huynh đệ Tuần Phòng quân.
Có huynh đệ Tuần Phòng quân bị ngựa chiến đánh bay ra, ngay lập tức gãy mấy cái xương sườn.
Mã tặc trên lưng ngựa vung mã đao, một huynh đệ Tuần Phòng quân đầu rơi xuống đất.
“Chết!”
Đội quan Ngụy Trường Sinh chợt đâm ra trường mâu bén nhọn trong tay.
Trường mâu đâm trúng ngực của mã tặc này.
Mã tặc ai da một tiếng, nghiêng người ngã xuống.
“Giết hắn!”
Ngụy Trường Sinh không để ý tới mã tặc bị đâm ngã ngựa, trường mâu lại thuận tay đâm về phía một mã tặc khác phóng qua chướng ngại vật.
Mã tặc này còn chưa rơi xuống đất, đã bị Ngụy Trường Sinh cùng mấy trường mâu binh khác đâm cho cả người đều là lỗ thủng.
Mấy tên mã tặc phóng qua chướng ngại vật tựa như bổ dưa thái rau bị bọn Ngụy Trường Sinh thu thập hết.
Mã tặc bên ngoài còn có kẻ muốn thử xông vào.
Nhưng một lượt tên nỏ qua đi, lại có năm sáu mã tặc bị bắn ngã ngựa.
“Cứng quá!”
“Lui về!”
Mã tặc cầm đầu nhìn thấy chẳng những chưa nhân lúc tinh thần đang cao lao vào thôn được, ngược lại tổn thất không ít hảo thủ, lập tức hạ lệnh rút lui.
“Bọn nhát gan!”
“Không thể rút!”
Hàn Trường Hà nhìn thấy mã tặc xông vào một lần đã muốn rút lui về phía sau, lập tức nổi giận đùng đùng ý đồ ngăn cản.
Nhưng đám mã tặc là người của Lâm Xuyên Ngô gia, chỉ là tạm thời giúp hắn mà thôi.
Bọn hắn không bận tâm Hàn Trường Hà hô to, nhanh chóng thoát ly tầm bắn của tên nỏ.
“Khốn kiếp!”
“Ta muốn đi Lâm Xuyên cáo trạng các ngươi!”
Nhìn thấy đám mã tặc không nghe mình chỉ huy, Hàn Trường Hà tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
“Huynh đệ của ta đều là người sống, ngươi nếu ép bọn họ chịu chết nữa, bọn họ có thể sẽ chém ngươi trước!”
Đối mặt Hàn Trường Hà lớn tiếng ồn ào, mã tặc đầu lĩnh sắc mặt âm trầm nhắc nhở hắn một câu.
Hàn Trường Hà nhìn thấy một đám mã tặc diện mạo dữ tợn kia, cuối cùng vẫn biết điều ngậm miệng lại.
Những tên này đều là mã tặc cùng hung cực ác.
Thật sự nếu ép bọn họ nóng lên, bọn họ thật sự chuyện gì cũng làm ra được.
Bọn Hàn Trường Hà một lần tiến công thất lợi, còn tổn thất không ít nhân thủ.
Đại bộ đội của bọn họ còn chưa đến, chỉ có thể di chuyển quanh thôn, phòng ngừa Tuần Phòng quân phá vây.
Tuần Phòng quân ở trong thôn cũng chỉ hơn hai trăm người, nhưng bọn họ sau khi ở cửa thôn thắng một trận nhỏ, sĩ khí cũng nhất thời cao lên.
“Lấy đầu mã tặc dùng gậy trúc treo lên cho ta!”
“Để mã tặc thấy, Tuần Phòng quân chúng ta cũng không phải là dễ trêu chọc!”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy đầu mã tặc bị bọn Ngụy Trường Sinh chặt về, rất vui vẻ.
Hắn phân phó treo đầu của mã tặc lên, để đe dọa mã tặc.
Lập tức có huynh đệ đi tìm cây trúc, chuẩn bị treo đầu mã tặc lên cao cao.
“Ngụy Trường Sinh, ngươi qua đây!”
Trương Vân Xuyên chỉ vào Ngụy Trường Sinh trên mặt bắn đầy máu tươi, gọi gã đến trước mặt mình.
“Đô úy đại nhân.”
Ngụy Trường Sinh chạy đến trước mặt Trương Vân Xuyên, không còn sự dũng mãnh vừa rồi, ngược lại có chút khẩn trương.
“Hảo tiểu tử!”
Trương Vân Xuyên đấm lên ngực hắn một quyền: “Ngươi vừa rồi rất anh dũng, chưa làm lão tử mất mặt!”
Trương Vân Xuyên vừa rồi đứng ở trên nóc nhà phía sau đốc chiến.
Trên cao nhìn xuống thấy rõ ràng tất cả, cũng thấy rõ Ngụy Trường Sinh dũng cảm chém giết.
“Ngựa thu được, ngươi tự đi chọn một con!”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Xem như tưởng thưởng đối với ngươi!”
“Thuộc hạ bái tạ đô úy đại nhân!”
Ngụy Trường Sinh nhìn thấy đô úy đại nhân không chỉ khen mình, còn tưởng thưởng cho mình một con ngựa, lập tức vẻ mặt hưng phấn nói lời cảm tạ.
Huynh đệ chung quanh thì ném tới ánh mắt hâm mộ.
Hôm nay Tuần Phòng quân cái gì cũng thiếu, ngựa chiến càng thiếu.
Trừ đô úy cùng thám báo binh có ngựa chiến để cưỡi, bọn người tiếu quan Đổng Lương Thần, Lưu Tráng đều còn cưỡi la đó.
Hôm nay Ngụy Trường Sinh lấy thân phận đội quan đạt được tưởng thưởng một con ngựa, cái này có thể nói là ân sủng đặc biệt, đây là vinh dự to lớn.
“Giết địch lập công cho tốt!”
Trương Vân Xuyên sau khi cổ vũ vài câu đối với gã, lúc này mới bảo gã đi làm việc, bản thân dẫn người tuần tra phòng ngự lâm thời của thôn.
…
Đông nam Tứ Thủy huyện, trên một chỗ đường nhỏ trong núi rừng, gia chủ Thôi gia ở dưới hơn hai mươi hộ vệ cầm đao vây quanh chậm rãi mà đi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây cao ngất rậm rạp rơi vào trong rừng, chiếu xuống từng đốm sáng, rực rỡ như tinh hà.
“Lão Trương, người ngươi dẫn ta gặp ở nơi nào, sao lại chạy đến rừng núi hoang vắng này vậy?”
Gia chủ Thôi gia nhìn rừng cây rậm rạp hai bên, càng thêm tò mò.
“Lão Thôi, ngươi vội cái gì?”
Một người trung niên cười tủm tỉm nói: “Người ta dẫn tiến bây giờ không tiện lộ diện ở Ngọa Ngưu sơn bên này.”
“Rừng núi hoang vắng không có người nào, kín đáo nhất.”
“Người nọ là đến từ Giang Châu?”
Gia chủ Thôi gia hỏi: “Rốt cuộc là nhà ai, ngươi có thể lộ ra trước một chút cho ta hay không?”
Người trung niên cười nói: “Ngươi đợi lát nữa gặp là biết.”
“Chúng ta giao tình hơn hai mươi năm, ta còn có thể hại ngươi hay sao?”
“Vậy được rồi.”