Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 399 - Chương 399: Thu Mua

Chương 399: Thu mua Chương 399: Thu mua

Thấy người bạn lâu năm của mình rất thần bí, gia chủ Thôi gia càng thêm tò mò.

Không bao lâu, đoàn người gia chủ Thôi gia đến đất trống trong rừng.

Trên đất trống trong rừng đã có hơn hai mươi hán tử cầm đao lưng hùm vai gấu chờ.

Nhìn những này gương mặt xa lạ này, gia chủ Thôi gia cảnh giác.

“Lão Trương, Thôi lão gia.”

Chờ văn sĩ áo xanh thấy đoàn người gia chủ Thôi gia đến, nhiệt tình đi lên đón.

“Ha ha ha, Thế Lâm, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ tới trễ cơ.”

“Không ngờ ngược lại là chúng ta chậm một bước, thứ tội thứ tội nha.”

Lão Trương cười đi lên chắp tay chào văn sĩ áo xanh.

Văn sĩ áo xanh khoát tay cười nói: “Không quan trọng, chúng ta cũng vừa mới đến mà thôi.”

“Vị này là?”

Gia chủ Thôi gia nhìn văn sĩ áo xanh xa lạ này, ánh mắt dò hỏi hướng về phía lão Trương.

Lão Trương kéo văn sĩ áo xanh hướng gia chủ Thôi gia giới thiệu: “Lão Thôi, ta giới thiệu cho ngươi một phen, vị này là Ngô Thế Lâm trong phủ giám sát ngự sử đại nhân của Đông Nam tiết độ phủ ta.”

Gia chủ Thôi gia ngẩn ra, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm.

“Lão Trương, ngươi có ý tứ gì?”

Gia chủ Thôi gia quay đầu chất vấn lão Trương.

Thôi gia bọn họ bây giờ đứng ở trận doanh Diệp gia.

Nhưng lão Trương thế mà sắp xếp hắn gặp mặt Ngô Thế Lâm của Lâm Xuyên Ngô gia.

Thế này không phải gây rắc rối cho hắn sao!

Thôi gia hắn bây giờ quả thật là có ý tưởng muốn đổi trận doanh.

Nhưng cũng chỉ cực hạn ở việc đi ôm đùi đại gia tộc Giang Châu.

“Thôi lão gia, không cần tức giận.”

Văn sĩ áo xanh Ngô Thế Lâm cười nói: “Hôm nay gặp mặt, đều là ta một tay sắp xếp, cái này không quan hệ với lão Trương, ngươi đừng trách hắn.”

Lão Trương cũng mở miệng trấn an: “Lão Thôi, tình cảnh Thôi gia các ngươi bây giờ cũng không tốt.”

“Thế Lâm bọn họ bên này có thành ý, cho nên ta liền xe chỉ luồn kim, để các ngươi gặp một lần.”

“Ngươi đánh ta mắng ta đều được, nhưng dù sao đến cũng đến rồi, vẫn là nghe một chút thành ý của bọn Thế Lâm đi.”

“Hừ, ta không có gì để nói với Ngô gia!”

Sắc mặt gia chủ Thôi gia lạnh lùng dữ tợn.

Hắn dẫn theo con cháu Thôi gia đánh ra mối thù bằng máu với Hàn gia.

Mà Lâm Xuyên Ngô gia này lại là thượng tầng của Hàn gia.

Có thể nói hai bên là có thù oán.

“Thôi lão gia cần gì hành động theo cảm tình.”

Ngô Thế Lâm cười tủm tỉm nói: “Các ngươi tuy đã xảy ra một ít không thoải mái với Hàn gia, nhưng Ngô gia ta cùng Thôi gia các ngươi cũng không có thù.”

“Ngươi cần gì phải oán hận Ngô gia chúng ta chứ?”

Ngô Thế Lâm nói: “Hơn nữa, một lần này ta cũng là nhìn thấy Thôi gia các ngươi bị người khác chèn ép, cho nên đặc biệt đến giúp đỡ.”

“Thôi gia ta bị người ta chèn ép, chuyên liên quan gì tới các ngươi?”

“Quả nhiên là ăn củ cải mặn quan tâm nhạt*!”

đi lo nghĩ cho việc của người khác mà không cần biết có thích hợp hay không

Gia chủ Thôi gia mấy ngày nay trong lòng rất khó chịu.

Thôi gia bọn họ xung phong hãm trận, tổn thất rất lớn.

Nhưng bánh ngọt được chia không tỷ lệ thuận với trả giá.

Bọn họ bất mãn làm ầm ĩ, ngược lại khiến khoảng cách của thượng tầng với bọn họ càng xa thêm.

Cho nên hắn lúc này mới có ý tưởng đổi trận doanh.

“Thôi lão gia, Ngô gia chúng ta muốn cầm lại Ngọa Ngưu sơn.”

“Thôi gia các ngươi muốn trở nên nổi bật.”

Ngô Thế Lâm mở miệng nói: “Chỉ cần chúng ta có thể liên thủ, vậy đối với hai bên chúng ta đều có lợi.”

“Các ngươi đã có Hàn gia, bảo Hàn gia giúp các ngươi là được, cần gì tìm chúng ta nữa?” Gia chủ Thôi gia trầm giọng hỏi.

“Ha ha.”

Ngô Thế Lâm nhìn gia chủ Thôi gia một lần.

“Hàn gia kinh doanh Ngọa Ngưu sơn mấy chục năm, nhưng ngắn ngủn một hai tháng đã bị đánh ngã.”

“Hàn gia khiến chúng ta quá thất vọng rồi.”

“Hôm nay Hàn gia còn bị chụp cho cái mũ mưu nghịch, chúng ta nếu lại liên thủ với Hàn gia, vậy chẳng phải là tự mình nhảy vào hố lửa?”

Gia chủ Thôi gia cười lạnh: “Nhưng các ngươi gần đây là ủng hộ Hàn gia lại trở về Ngọa Ngưu sơn.”

“Thực không dám giấu, đó đều là giơ cờ hiệu Hàn gia làm việc mà thôi.”

Ngô Thế Lâm cười nói: “Chúng ta chung quy không thể giơ cờ hiệu Ngô gia chúng ta đối nghịch với Diệp gia nhỉ?”

“Ngô gia chúng ta còn chưa ngu xuẩn như vậy.”

Gia chủ Thôi gia lập tức hiểu, bọn họ giơ cờ hiệu Hàn gia vồ ngược, thì ra là nguyên nhân này.

Bọn họ vẫn là không muốn ở mặt ngoài xé rách da mặt với Diệp gia.

Dù sao cao tầng hai bên đều có người nhậm chức ở Đông Nam tiết độ phủ.

Nếu thật sự xé rách da mặt, vậy liền không có dư địa quay về nữa.

Bây giờ Ngô gia dùng Hàn gia, đơn giản là muốn vắt cạn một chút tác dụng cuối cùng của Hàn gia mà thôi.

“Thôi gia các ngươi nếu có thể liên thủ với Ngô gia chúng ta, vậy về sau Ngọa Ngưu sơn chính là Thôi gia các ngươi định đoạt.”

Ngô Thế Lâm thấy gia chủ Thôi gia đảo tròng mắt, tiếp tục mở miệng ném ra cái bánh lớn của mình.

“Nói thật nhẹ nhàng.”

Gia chủ Thôi gia cười lạnh nói: “Bây giờ Ngọa Ngưu sơn đều ở trong tay Diệp gia, Ngô gia các ngươi làm sao cho chúng ta?”

Ngô Thế Lâm cười cười.

“Cái này phải xem Thôi lão gia.”

“Hả?”

“Có ý tứ gì?”

Gia chủ Thôi gia nghi hoặc khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment