Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 400 - Chương 400: Thủ Vững Đợi Viện Quân (1)

Chương 400: Thủ vững đợi viện quân (1) Chương 400: Thủ vững đợi viện quân (1)

“Các ngươi chỉ cần giết Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa, vậy chúng ta liền có thể đoạt lại Ngọa Ngưu sơn.”

“A!”

Gia chủ Thôi gia hít vào một ngụm khí lạnh.

“Bảo Thôi gia chúng ta đi giết bọn Diệp Hạo?”

“Thế mà các ngươi nghĩ ra được!”

Gia chủ Thôi gia lắc đầu tựa như trống bỏi.

“Gia tộc phía sau Diệp Hạo cùng Triệu Văn Nghĩa không thể khinh thường, chỉ cần Thôi gia chúng ta dám động thủ, vậy Thôi gia chúng ta liền chết không có chỗ chôn!”

“Các ngươi đây là muốn hại chết Thôi gia chúng ta!”

Thấy Ngô Thế Lâm thế mà muốn bảo bọn họ đi giết chết đám người Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa, gia chủ Thôi gia cảm thấy điều này quá điên cuồng rồi.

“Thôi lão gia, ngươi cũng đừng kích động.” Ngô Thế Lâm tiếp tục nói: “Ta cũng không có ý tứ hại các ngươi.”

“Các ngươi bây giờ tuy bị chèn ép, nhưng tốt xấu gì cũng là người của Diệp gia bên kia.”

“Các ngươi tiếp cận Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa rất dễ dàng.”

“Các ngươi đến lúc đó trực tiếp ra tay giết chết bọn họ, sau đó vu oan giá họa cho Hàn gia.”

“Tội nhiều không đè thân, Hàn gia bây giờ đã bình sứt không sợ mẻ, thêm một cái tội danh cũng không sao cả.”

“Chỉ cần không để lại người sống, vậy Giang Châu Diệp gia, Triệu gia ai biết là Thôi gia các ngươi làm? ?”

“Không được không được.”

“Diệp gia và Triệu gia sẽ không dừng lại.”

Trong lòng gia chủ Thôi gia vẫn là không muốn.

Dù sao giết là con em của đại gia tộc, cái này cũng không phải là giỡn.

Làm không tốt sẽ đặt toàn bộ gia tộc bọn họ vào.

“Diệp gia cùng Triệu gia con cháu đông đảo, chết một hai người cũng không quan trọng.”

Ngô Thế Lâm cười nói: “Chỉ cần Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa chết rồi, vậy người bọn họ vừa tụ tập sẽ chia năm xẻ bảy.”

“Ngô gia chúng ta thừa cơ đoạt lại Ngọa Ngưu sơn.”

“Đến lúc đó Diệp gia, Triệu gia cho dù bất mãn cũng không làm gì được.”

“Dù sao ván đã đóng thuyền, muốn thay đổi không dễ dàng.”

Ngô Thế Lâm chỉ chỉ gia chủ Thôi gia nói: “Đến lúc đó Thôi gia các ngươi sẽ trở thành công thần lớn nhất.”

“Về sau Ngọa Ngưu sơn chúng ta sẽ giao cho Ngô gia các ngươi quản lý.”

Gia chủ Thôi gia sau khi nghe vậy, trong lòng bắt đầu kịch liệt đấu tranh.



Bên ngoài thôn, rất nhiều sơn tặc đã chạy tới.

Trương Vân Xuyên đứng ở trên nóc nhà, phóng mắt nhìn lại, một mảng lớn đông nghìn nghịt.

“Hàn gia này thật đúng là để mắt chúng ta, vì giết chết chúng ta, thế mà triệu tập nhiều nhân thủ như vậy tới đây!”

Tuy thân hãm vòng vây, nhưng Trương Vân Xuyên vẫn thong dong bình thản như cũ, không có chút nào sợ hãi.

Ngược lại là tiếu quan Đổng Lương Thần, Lưu Tráng tay đè chuôi đao, vẻ mặt căng thẳng.

“Nhân mã lấy hàng ngàn để tính tiến vào Ngọa Ngưu sơn, chúng ta lại chưa có một chút phát hiện nào.”

“Ta đánh giá thấp Hàn gia rồi!”

Chu Nghiêu tìm được đường sống trong chỗ chết nhìn chằm chằm sơn tặc điều động bên ngoài, vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc trước bọn họ ở Ngọa Ngưu sơn lấy được toàn thắng, trục xuất thế lực Hàn gia khỏi một địa khu này.

Nhưng bây giờ sơn tặc lấy hàng ngàn để tính như vậy ngóc đầu trở lại, điều này làm hắn ý thức được, lực lượng Hàn gia còn rất mạnh.

“Cao tầng Hàn gia đều bị bắt rồi, đào tẩu đều là một ít tôm tép mà thôi.”

Trương Vân Xuyên nói: “Chu huyện lệnh cảm thấy dựa vào lũ tôm tép này, có thể triệu tập nhiều sơn tặc như vậy cống hiến sao?”

Chu Nghiêu ngẩn ra.

“Ý của ngươi là nói Lâm Xuyên Ngô gia nhúng tay?”

Chu Nghiêu khó hiểu nói: “Ngọa Ngưu sơn cũng đã bị chúng ta chiếm cứ, ván đã đóng thuyền, Ngô gia bọn họ lại đến cướp đoạt với chúng ta, bọn họ nghĩ như thế nào? ?”

“Bọn họ chẳng lẽ sẽ không sợ đắc tội thượng tầng của chúng ta sao?”

Dù sao lúc trước bọn họ tranh đấu với Hàn gia, Ngô gia chỉ âm thầm phái ra một bộ phận lực lượng hỗ trợ.

Bây giờ kết cục đã định, Ngô gia lúc này mới thật sự xuống sân.

Một phen thao tác này, thực sự là khiến Chu Nghiêu xem không hiểu.

“Mặc kệ Ngô gia bọn họ nghĩ như thế nào.”

Trương Vân Xuyên nói: “Bọn họ đã dám nhúng tay, vậy làm bọn họ có đến mà không có về!”

Hắn đổi giọng, nói: “Nhưng một lần này bọn họ có thể ở dưới mí mắt chúng ta điều động nhiều nhân thủ như vậy vào Ngọa Ngưu sơn, nếu không có gia tộc địa phương yểm hộ, ta là một trăm cái không tin.”

“Ý của ngươi là, Ngọa Ngưu sơn có gia tộc cấu kết cùng Ngô gia?” Sắc mặt Chu Nghiêu càng thêm ngưng trọng.

“Ta cảm thấy tám chín phần mười.” Trương Vân Xuyên cười cười nói: “Về phần là ai, ta bây giờ cũng đoán không chuẩn, về sau phái người điều tra.”

“Con mẹ nó!”

Chu Nghiêu lập tức hung tợn nói: “Đừng để ta biết là ai âm thầm cấu kết với Ngô gia, bằng không ta phải mang bọn hắn nghiền xương thành tro!”

Chu Nghiêu lúc này mới làm huyện lệnh Tứ Thủy huyện chưa được mấy ngày, đã đi trên quỷ môn quan một chuyến, thiếu chút nữa chết ở trong tay sơn tặc.

Bây giờ trong lòng hắn đang nghẹn một cơn tức không biết xả vào đâu.

Lúc bọn Trương Vân Xuyên ở trong thôn bố trí phòng ngự, sơn tặc ngoài thôn cũng đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Lâm Húc đầu trọc đứng bên cạnh Hàn Trường Hà, vẻ mặt đầy dữ tợn.

Một lần trước hắn dẫn đội đến Ngọa Ngưu sơn bị thất bại thảm hại, thiếu chút nữa đánh mất cả mạng nhỏ.

Một lần này hắn muốn đòi lại, báo thù rửa hận!
Bình Luận (0)
Comment