Chương 449: Mạo hiểm (2)
Chương 449: Mạo hiểm (2)
“Họ Lôi, ngươi đừng có nằm mơ nữa.”
Tần Liệt nhổ ra một ngụm máu, nổi giận mắng: “Ta cho dù chết cũng sẽ không nói cho ngươi.”
Con đường ra hàng của Tần gia là cơ mật trung tâm của bọn họ.
Liên quan đến sinh tử tồn vong của Tần gia bọn họ.
Tần Liệt tự nhiên không muốn dễ dàng lộ ra.
Dù sao những con đường ra hàng này nếu để Lôi Thiên Ba nắm giữ, vậy Tần gia bọn họ về sau cho dù là có hàng, cũng không có chỗ để ra.
“Tần Liệt, ta xem ngươi mạnh miệng tới khi nào!”
Lôi Thiên Ba hoạt động cái cổ của mình, sắc mặt âm trầm nói: “Lão tử không tin không cạy được miệng của ngươi!”
“Đánh cho ta!”
Lôi Thiên Ba phân phó thủ hạ: “Đánh tới khi nào hắn nói mới thôi!”
“Vâng!”
Trên mặt thủ hạ lộ ra nụ cười tàn nhẫn, cầm roi đi về phía Tần Liệt.
Không bao lâu, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi của Tần Liệt.
Ở cách đó không xa có vài tên thủ hạ Lôi gia nghe được trong phòng nơi xa truyền ra tiếng kêu thảm thiết, không khỏi ngẩng đầu quan sát.
“Miệng tên họ Tần này thật đúng là cứng.”
“Đòn hiểm như vậy cũng không nói.”
Có thủ hạ Lôi gia bây giờ cũng có chút bội phục đối với Tần Liệt.
Nếu là người thường gặp phải đòn đau như thế, đã sớm không chống đỡ được.
Nhưng Tần Liệt từ khi bắt về đến bây giờ, hai ba ngày thời gian đều bị đánh cho be bét máu thịt.
Nhưng hắn cứng rắn không nói tình huống thương nhân muối bọn họ ra hàng.
Điều này làm lão đại bọn họ Lôi Thiên Ba rất tức giận.
“Tiếp tục đánh đau như vậy, đừng đánh chết đó.”
“Cái này cũng khó mà nói.”
“Tần gia cũng thật là, Tần Liệt tốt xấu gì ở bọn họ bên đó cũng coi như một nhân vật tai to mặt lớn.”
“Nhưng Tần Liệt bị bắt rồi, bọn họ không có một chút phản ứng nào.”
“...”
Khi vài tên thủ hạ của Lôi Thiên Ba khe khẽ nói chuyện phiếm, mấy bóng đen ở dưới màn đêm yểm hộ, lặng yên không một tiếng động tới gần.
“Tiếng gì vậy?”
Một tên thủ hạ đột nhiên nghe thấy có tiếng cành khô gãy, lập tức xoay đầu lại.
“Sẽ không là có ma chứ?”
Một hán tử đùa dai đưa tay đột nhiên khoác lên trên vai đồng bạn.
“A!”
Tên đồng bạn kia sợ tới mức cả người run bắn lên, vội vàng nhảy ra xa vài bước.
“Ha ha ha ha, ta trêu ngươi đó.”
“Con mẹ nó, đêm hôm đừng có dọa người ta như vậy.”
“Lão tử cũng sắp bị ngươi hù chết rồi.”
“Gan ngươi sao mà nhỏ như vậy chứ.”
“...”
Một tên thủ hạ hướng về phương hướng vừa rồi thanh âm truyền đến nhìn một lần, đen sì cái gì cũng không thấy, hắn thu hồi ánh mắt của mình.
Lương Đại Hổ tránh trong bóng đêm nhìn vài tên thủ hạ của Lôi Thiên Ba không hướng về bên này quan sát nữa, cái trán cũng toát ra mồ hôi.
Thiếu chút nữa đã bị phát hiện.
Hắn cầm lên một cục đá, hướng về trong bụi cỏ bên trái ném qua.
“Bịch!”
Cục đá rơi vào trong bụi cỏ, phát ra tiếng vang nặng nề.
Vài tên canh gác đang nói chuyện với nhau đều theo bản năng nhìn về phía bụi cỏ phát ra thanh âm.
Khi sức chú ý của bọn họ bị hấp dẫn, Lương Đại Hổ đã mò đến cách bọn họ không xa trực tiếp tung người lao lên.
Đối mặt động tĩnh mới, một tên canh gác vừa quay đầu, liền nhìn thấy một bóng đen đã đến trước mặt mình.
“Phập!”
Cây rìu trong tay Lương Đại Hổ trực tiếp chém lên trên cổ kẻ canh gác này, máu tươi phun đầy mặt Lương Đại Hổ.
“Phập!”
“Phập!”
“A!”
Mấy huynh đệ khác cũng ùa lên.
Không đợi người trạm gác rút đao ra, trường đao của bọn họ đã đâm vào thân thể đối phương.
Ở sau khi nhanh chóng đâm vài đao, bọn họ lúc này mới thở hổn hển đứng dậy, nhanh chóng hướng về phòng ốc sáng đèn lao tới.
“Mau!”
Bọn Lương Đại Hổ ở trong rừng bên ngoài màn trời chiếu đất quan sát hai ngày.
Ở sau khi xác định phòng giam giữ Tần Liệt cùng số lượng thủ vệ, lúc này mới quyết định đánh bất ngờ cứu người.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Bọn Lương Đại Hổ vừa lao tới cửa, cửa gỗ liền mở ra, một hán tử từ bên trong đi ra.
“Chết!”
Lương Đại Hổ chưa nói hai lời, trực tiếp vung rìu chém.
Hán tử kia trực tiếp bị rìu chém trúng, ngã ngửa xuống đất.
Ở trong phòng Lôi Thiên Ba nhìn thấy có người cầm rìu giết vào phòng, hắn vội vàng muốn rút đao.
Nhưng tốc độ của Lương Đại Hổ càng nhanh hơn.
Hắn sau khi chém bay người nọ, sải bước một cái liền lao tới trước mặt Lôi Thiên Ba, trực tiếp húc gã ngã lăn ra ngoài.
Lôi Thiên Ba bị húc sây sẩm mặt mày.
Mấy huynh đệ lao vào phòng, giơ đao muốn chém về phía Lôi Thiên Ba.
“Bắt sống!”
Lúc này, Tô Ngọc Ninh ăn mặc gọn gàng cất bước đi vào trong phòng.
Nàng nhận ra Lôi Thiên Ba hình như là một đầu lĩnh, lập tức bảo nương tay.
Mấy huynh đệ này nện chuôi đao lên đầu Lôi Thiên Ba, Lôi Thiên Ba ngay lập tức bị đập ngất đi.
Tất cả cái này xảy ra ở trong tích tắc.
Tần Liệt đang hấp hối thậm chí cũng chưa làm rõ đã xảy ra chuyện gì.
Một huynh đệ vung trường đao chém tới, chém đứt dây thừng trói chặt Tần Liệt.
Thân thể Tần Liệt mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tần công tử, còn có thể đi được không?”
Tô Ngọc Ninh đi qua, nhìn Tần Liệt cả người máu thịt be bét, không khỏi nhíu mày.
“Không còn sức nữa.”
Tần Liệt nhìn Tô Ngọc Ninh, vẻ mặt phức tạp.
Lúc trước hắn cho rằng đám người Tô Ngọc Ninh cấu kết với Lôi gia, sau đó truy theo mới bắt được hắn.