Chương 450: Tín nhiệm (1)
Chương 450: Tín nhiệm (1)
Hắn đối với đám người lão Mã, Tô Ngọc Ninh có thể nói hận thấu xương.
Nhưng bây giờ đối phương đột nhiên tới cứu hắn, điều này làm hắn rất nghi hoặc.
“Bảo hai huynh đệ tới, cõng hắn đi.”
Tô Ngọc Ninh lập tức quay đầu phân phó.
Hai huynh đệ tiến lên, cõng lên Tần Liệt đã không thể nhúc nhích, sải bước đi ra bên ngoài.
Huynh đệ bên ngoài đã đang chém giết với người Lôi gia bị kinh động.
Thôn nhỏ hơn hai mươi hộ này, trên thực tế đều là một ít thuộc hạ Lôi gia ở lại, thôn chỉ là yểm hộ mà thôi.
Thuộc hạ Lôi gia phân tán ở các căn nhà nghe được có người đột kích, từng người bò dậy, cầm binh khí lao tới.
Hai bên giao thủ trong bóng đêm, không ngừng có người bị thương.
“Đừng ham chiến, rút!”
Tô Ngọc Ninh nhìn thấy người dưới trướng Lôi gia không ngừng từ trong phòng lao ra, lập tức hạ lệnh rút lui.
“Bọn hắn bắt thiếu gia rồi, ngăn cản bọn hắn!”
Lôi Thiên Ba bị bắt, thuộc hạ Lôi gia đều đỏ mắt.
Bọn họ không để ý tất cả, điên cuồng xung phong, mấy huynh đệ bọn Lương Đại Hổ đều bị thương ngã xuống đất.
“Các ngươi còn dám tới đây, ta giết hắn!”
Tô Ngọc Ninh thấy đối phương xông lên hung mãnh, lập tức trực tiếp đặt đao ở trên cổ Lôi Thiên Ba, lớn tiếng quát lanh lảnh.
Nhìn thấy Tô Ngọc Ninh muốn giết Lôi Thiên Ba, đám thuộc hạ kia ném chuột sợ vỡ đồ, quả nhiên không dám tấn công nữa.
Nhưng bọn hắn bao vây đám người Tô Ngọc Ninh, ai cũng đằng đằng sát khí, không muốn thả bọn họ đi.
“Thả lão gia nhà ta!”
“Thả người!”
“Bằng không các ngươi hôm nay ai cũng không đi được!”
“...”
Người Lôi gia bao vây đoàn người bọn Tô Ngọc Ninh.
Bọn họ giơ đao sáng lóa, trong mắt tràn đầy sự hung dữ.
Lôi Thiên Ba giờ phút này cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Hắn nhìn thấy mình bị một đám người không quen biết bắt cóc, trong lòng nổi trận lôi đình.
“Các ngươi là người Tần gia hả?”
“Ta nói cho các ngươi, các ngươi nhanh chóng thả ta!”
“Bằng không các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống sót đi ra khỏi nơi này!”
Nơi này chính là địa bàn của Lôi gia.
Đừng nhìn bây giờ bọn họ ở đây nhân thủ không nhiều.
Nhưng tin tức đã truyền ra ngoài.
Rất nhanh liền có nhiều người Lôi gia hơn chạy tới.
Lôi Thiên Ba không sợ hãi, ồn ào muốn bọn Tô Ngọc Ninh thả người.
“Bốp!”
Tô Ngọc Ninh vẻ mặt lạnh như băng, nâng tay cho Lôi Thiên Ba một cái tát vào mặt.
Lôi Thiên Ba nhất thời ngây dại.
“Con đàn bà này, ngươi dám đánh lão tử!”
Lôi Thiên Ba nhìn thấy một nữ nhân thế mà đánh mình, lập tức đôi mắt đỏ lên.
Cái này quả thực chính là vũ nhục đối với mình!
Tô Ngọc Ninh thấy Lôi Thiên Ba nói năng lỗ mãng, trái phải đủ cả, hướng về Lôi Thiên Ba ‘bốp bốp’ lại vài cái tát vang dội.
Lôi Thiên Ba bị đánh cho nổ đom đóm mắt, trong lòng hừng hực tức giận.
“Con nhãi...”
Lôi Thiên Ba còn muốn mắng, nhưng nhìn thấy Tô Ngọc Ninh lấy ra đoản đao, lời đến bên miệng của hắn cũng cứng rắn nuốt trở về.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Ngọc Ninh đã có sự sợ hãi.
“Thả người, thả người!”
Người Lôi gia chung quanh không ngừng tới gần, ý đồ bức bách bọn Tô Ngọc Ninh thả người.
“Lui lại, lui lại!”
Bọn Lương Đại Hổ cầm binh khí giằng co với người Lôi gia, trên trán Lương Đại Hổ tràn đầy mồ hôi lạnh.
Tô Ngọc Ninh nhìn chằm chằm Lôi Thiên Ba nói: “Bảo bọn chúng cút, bằng không, ta cắt thứ đồ chơi trong đũng quần ngươi!”
“Không có khả năng!”
“A!”
Lôi Thiên Ba vừa mới nói xong, đao của Tô Ngọc Ninh đã hướng về mé trong đùi Lôi Thiên Ba đâm xuống.
Lôi Thiên Ba phát ra tiếng kêu thảm như giết heo.
Cũng may một đao này bị Tô Ngọc Ninh cố ý đâm lệch.
Lôi Thiên Ba nhịn đau, xuyên thấu qua cái quần bị đâm rách kia, hắn cảm giác đũng quần lạnh toát.
Ở lúc cảm giác được thứ đồ chơi trong đũng quần vẫn còn, hắn cũng sắp khóc rồi.
“Được, được.”
Lôi Thiên Ba hắn bây giờ đã có chút sợ cô nàng một lời không hợp liền ra tay này.
“Các ngươi lui lại, lui lại.”
Trên trán Lôi Thiên Ba toát mồ hôi, hô lên đối với thủ hạ của mình.
Nhưng đám thủ hạ Lôi gia này lo lắng an nguy của Lôi Thiên Ba, chưa nhúc nhích.
Tô Ngọc Ninh giơ lên đoản đao nhỏ máu, nhìn Lôi Thiên Ba.
Bộ dáng đó tựa như lại muốn đâm hắn.
“Cút hết cho lão tử, cút!”
“Lão tử cũng sắp bị các ngươi hại chết rồi!”
Lôi Thiên Ba nổi giận, đổ ập xuống đầu mắng một trận với người dưới trướng.
Nhìn thấy Lôi Thiên Ba phát hỏa, người dưới trướng hắn lúc này mới chậm rãi lui về phía sau.
“Tránh ra một con đường, để chúng ta đi!”
Tô Ngọc Ninh trừng mắt nhìn đám người Lôi gia đằng đằng sát khí kia, nói.
“Nghe lời ả, nhường đường!”
Lần này không đợi Tô Ngọc Ninh uy hiếp Lôi Thiên Ba, Lôi Thiên Ba đã chủ động bảo người dưới trướng mình nhường đường.
Hắn bây giờ là ở trong tay người ta.
Nếu làm không tốt mạng nhỏ cũng không còn nữa.
Vì thế, hắn tương đối phối hợp bọn Tô Ngọc Ninh.
Người Lôi gia thấy lão gia nhà mình đã lên tiếng, trong lòng tuy vạn phần không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn nhường ra một con đường.
“Đi!”
Tô Ngọc Ninh thấy người Lôi gia nhường đường, lập tức gọi đám người Lương Đại Hổ rút lui.
Bọn Lương Đại Hổ chậm rãi lui về, người Lôi gia thì theo sát sau bọn họ.
Khi bọn Lương Đại Hổ lui vào cánh rừng, mấy huynh đệ mai phục ở trong rừng lập tức bắn tên về phía người Lôi gia.