Chương 463: Tham tướng mới (1)
Chương 463: Tham tướng mới (1)
Liên tục mấy ngày, đại doanh Tuần Phòng quân đều là ngựa xe nườm nượp.
Đoàn xe hiến đồ cho Tuần Phòng quân cũng xếp hàng dài.
Đối mặt cảnh tượng như vậy, bọn Triệu Lập Bân cao hứng cười không khép được miệng.
Lúc trước bọn họ còn lo lắng không thể hoàn thành trọng trách trưng thu lương thảo.
Nhưng bây giờ xem ra, có thể nhẹ nhàng dễ dàng hoàn thành.
Trương Vân Xuyên ở sau khi tiếp đãi xong lại một đợt phú hộ tài chủ, triệu tập Lý Dương tổng đường chủ Hắc Kỳ hội đến trước mặt.
“Còn có những nhà giàu nào chưa đưa lương thực vải vóc tới đây?”
Trương Vân Xuyên bưng chén trà, làm ẩm cổ họng khô khốc.
Lý Dương từ trong lòng lấy ra một phần danh sách.
“Đô úy đại nhân, trên đây đều là kẻ chưa đưa vải vóc lương thực tới.”
Lý Dương mở miệng nói: “Ta phái người đi nhìn một chút, bọn họ một bộ dáng treo lên cao cao, việc không liên quan mình xem kịch, tựa như không muốn hiến đồ cho chúng ta.”
“Bọn họ đã không biết điều, vậy không cần khách khí.”
Trương Vân Xuyên buông chén trà xuống, phân phó Lý Dương: “Ngươi đêm nay tự mình dẫn người đi, lần lượt cướp bọn họ cho ta.”
“Bọn họ đã không cho, vậy chúng ta tự mình ra tay đi lấy!”
“Vâng!”
Lý Dương nhếch miệng cười lên.
Hắn chỉ thích thô bạo dứt khoát như vậy.
Nói đạo lý cái gì với đám tài chủ phú hộ kia chứ, đó là lãng phí thời gian.
“Nhớ kỹ, có thể không giết người thì không giết người.” Trương Vân Xuyên nhìn bộ dáng hưng phấn đó của Lý Dương, dặn dò: “Cũng đừng để lại nhược điểm, đừng để người ta biết là Hắc Kỳ hội làm.”
“Đô úy đại nhân yên tâm, ta sẽ vu oan giá họa cho sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn.”
“Ừm, đi đi!”
Đối với Lý Dương làm việc, Trương Vân Xuyên vẫn yên tâm.
Tiểu tử này làm việc dứt khoát lưu loát, sẽ không dài dòng bẩn thỉu chút nào.
Ném cho hắn việc bẩn như vậy, Trương Vân Xuyên là yên tâm.
Lý Dương vừa đi, thân vệ Tào Thuận liền sải bước đi vào quân trướng.
“Đô úy đại nhân, người Ninh Dương phủ bên kia tới, hình như là một tướng quân.” Tào Thuận bẩm báo với Trương Vân Xuyên.
Trương Vân Xuyên ngẩn ra, hắn chưa nhận được tin tức nha?
Nhưng đối phương cũng đã đến rồi, hắn cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.
“Đi, đi nghênh đón một phen.”
Trương Vân Xuyên cầm lên mũ giáp của mình đội vào, lập tức sải bước ra khỏi quân trướng, chuẩn bị đi nghênh đón vị tướng quân này, xem xem là thần thánh phương nào.
…
Cửa doanh địa Tuần Phòng quân, một chiếc xe ngựa xa hoa vững vàng đỗ lại.
Chung quanh đứng sừng sững hơn trăm kỵ binh giáp trụ hoàn mỹ.
Kỵ binh dẫn đầu khoác chiến bào màu tím, rõ ràng là một quan quân cấp bậc đô úy.
Trương Vân Xuyên nhìn một lượt các kỵ binh trang bị hoàn mỹ này, lại nhìn quan quân hộ vệ cầm đầu kia cũng là cấp bậc đô úy, trong lòng hắn cũng giật mình không thôi.
Hắn nói thầm trong lòng, đây là vị đại nhân vật nào đến đây?
Sao cũng không đánh tiếng trước.
Trương Vân Xuyên dẫn theo Đổng Lương Thần, Lưu Tráng bọn vài tên tiếu quan sải bước đi về phía xe ngựa.
“Ta là đô úy Phi Hổ doanh, trấn thủ sứ Tứ Thủy huyện Trương Đại Lang.”
Trương Vân Xuyên chắp tay đối với kỵ binh đô úy trên lưng ngựa kia, tiến hành tự giới thiệu.
Kỵ binh đô úy kia ở trên lưng ngựa hướng về Trương Vân Xuyên đáp lễ, trên mặt tràn đầy nụ cười.
“Không biết là vị tướng quân nào giá lâm đại doanh Tuần Phòng quân ta?”
Trương Vân Xuyên ở sau khi chào hỏi với đô úy, tiến đến trước mặt, chỉ chỉ xe ngựa xa hoa, thấp giọng hỏi một câu.
“Trương huynh đệ, ngươi đi qua xem là biết.”
Kỵ binh đô úy lộ ra vẻ mặt tựa cười mà không cười.
Trong lòng Trương Vân Xuyên càng thêm nghi hoặc.
Nhưng hắn vẫn ở dưới kỵ binh đô úy dẫn dắt, đi tới trước xe ngựa.
“Đô úy Phi Hổ doanh Trương Đại Lang ra mắt tướng quân, không biết tướng quân giá lâm, mạt tướng chưa tiếp đón từ xa, còn xin tướng quân thứ tội!”
Trương Vân Xuyên đứng ở trước xe ngựa, cúi đầu, hướng xe ngựa hành lễ.
“Trương Đại Lang, ngươi thật to gan, thế mà không đến nghênh đón bản tướng, đáng chịu tội gì!”
Bên trong xe ngựa truyền ra một giọng khàn khàn, tỏ ra rất tức giận.
Trương Vân Xuyên sau khi nghe được thanh âm bên trong xe ngựa truyền ra, trong lòng nói thầm.
Thanh âm này sao có chút quen tai vậy.
“Tướng quân, ta thật sự không biết ngươi sắp tới, có chỗ chậm trễ, xin tướng quân đại nhân đại lượng, không so đo với tiểu nhân.”
Trương Vân Xuyên mở miệng giải thích.
“Miệt thị bản tướng, kéo xuống, đánh ba mươi quân côn!” Thanh âm khàn khàn một lần nữa vang lên.
Lần này Trương Vân Xuyên xem như nghe ra rồi.
Hắn mới vừa rồi sao cảm thấy thanh âm khàn khàn kia có chút quen thuộc, đây không phải là giọng của Diệp Hạo sao?
Gã sao lại biến thành tướng quân rồi?
Trương Vân Xuyên cũng không vạch trần gã.
“Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng, ta không dám nữa.”
“Ngươi tha cho tiểu nhân một mạng đi, tiểu nhân về sau dẫn ngựa làm bàn đạp, chỉ nghe lệnh ngươi.”
Trương Vân Xuyên cố ý hô to cầu xin tha thứ.
Diệp Hạo trong xe ngựa nghe vậy, cười ‘Phốc’ một tiếng.
Diệp Hạo xốc lên màn xe, từ bên trong xe ngựa đi ra.
“Được rồi, đừng diễn nữa.”
Diệp Hạo nhìn Trương Vân Xuyên một cái, nói: “Tiểu tử ngươi đã sớm nghe ra giọng của ta đúng không?”
“Hề hề.”
Trương Vân Xuyên vui tươi hớn hở cười.
Hắn thấy Diệp Hạo mặc tỏa tử giáp hoàn mỹ, một bộ trang phục tướng quân, trong lòng cũng tò mò không thôi.