Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 471 - Chương 471: Mạnh Mẽ Xông Vào (1)

Chương 471: Mạnh mẽ xông vào (1) Chương 471: Mạnh mẽ xông vào (1)

Đợi sau khi bọn họ có thể từng bước nắm giữ Lâm Xuyên phủ, thượng tầng lại động vào Lâm Xuyên Ngô gia, đến lúc đó liền dễ dàng hơn nhiều, không đến mức dẫn lên rung chuyển trọng đại.

Ở dưới sự dẫn tiến của Diệp Hạo, Trương Vân Xuyên đành phải nhẫn nại, nhiệt tình chào hỏi với các quan viên này.

Hắn là nhân vật quan trọng của trận doanh Diệp Hạo.

Bây giờ tuy chỉ là một Đô úy nho nhỏ.

Nhưng thấy Diệp Hạo coi trọng hắn như thế, các quan viên này bản lãnh quan sát lại không yếu, cho nên biểu hiện đặc biệt nhiệt tình đối với Trương Vân Xuyên.

Ở sau khi hàn huyên một lúc, Trương Vân Xuyên thật không dễ gì mới tìm được một cơ hội nói chuyện riêng với Diệp Hạo.

“Đại ca, ta bên này có chút việc cần ngươi hỗ trợ.”

Trương Vân Xuyên kéo Diệp Hạo đến một bên, nói thẳng ý đồ đến của mình.

“Ta đã biết tiểu tử ngươi không nhịn được rắm.” Diệp Hạo cười mắng: “Lão tử đến đây nhiều ngày như vậy, trừ ngày đầu tiên, thời gian khác ngay cả bóng dáng tiểu tử ngươi cũng không nhìn thấy.”

“Bây giờ đột nhiên đến đây, khẳng định là có chuyện.”

“Hề hề, không phải đại quân lập tức sẽ tới.” Trương Vân Xuyên giải thích: “Ta vì lương thảo của đại quân, cả ngày bận tới mức chân không chạm đất.”

“Đại ca, đợi bận rộn xong rồi một đoạn thời gian này, ta ngày ngày đi theo ngươi thế nào?”

“Đi đi đi, ngươi một đại lão gia ngày ngày theo ta làm gì, lão tử cũng không phải thỏ gia*.” Diệp Hạo hầm hừ nói: “Muốn bầu bạn cũng phải tìm cho ta mấy cô nương.”

đồng tính nam

“Được nha, đến lúc đó ngươi muốn cô nương nào, ta trói cũng trói tới cho ngươi.”

“Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm.”

“Nói đi, chuyện gì?” Diệp Hạo nhìn Trương Vân Xuyên một lần, hỏi.

“Hắc Kỳ hội của Triệu Lập Bân không phải phụ trách kiếm lương thảo cho đại quân sao.”

Trương Vân Xuyên mở miệng nói: “Bận ngày bận đêm, có một đội ngũ ở ban đêm đụng phải một đội ngũ phía dưới Truy Trọng doanh.”

“Người của đội quân nhu bắt bọn họ, muốn độc chiếm mấy vạn lượng bạc vừa trưng thu cùng vải vóc bọn họ vận chuyển.”

Trương Vân Xuyên giải thích với Diệp Hạo: “Triệu Lập Bân đi đòi người, bọn họ không thừa nhận bắt người.”

“Đầu lĩnh của đối phương là một Đô úy, tên Lý Anh.”

“Ta nghĩ ta cũng là một Đô úy, đi nhắm chừng người ta cũng sẽ không quan tâm ta.”

“Cho nên, ta bây giờ cầu đến ngươi nơi này.”

“Ngài là Tham tướng Tuần Phòng quân chúng ta, ngài đi, bọn họ khẳng định không dám giữ người nữa.”

“Đại ca ngươi nếu có rảnh, làm phiền đi một chuyến.”

Trương Vân Xuyên lo lắng nói: “Huynh đệ Hắc Kỳ hội vốn đã vất vả, bây giờ bị bắt, không rõ sống hay chết.”

“Nếu không mang bọn họ cứu về, sẽ làm huynh đệ phía dưới thất vọng đau khổ, đến lúc đó mọi người bỏ gánh mặc kệ mà nói, sẽ ảnh hưởng mọi người trưng thu lương thảo “

“Ta cho rằng chuyện gì chứ.”

Diệp Hạo liền nói ngay: “Bọn khốn kiếp này biết rõ ngươi là người của ta, còn dám đối phó Hắc Kỳ hội của ngươi, đó chính là không để ta vào mắt!”

“Lão tử bây giờ đã thành Tham tướng Tuần Phòng quân, rất nhiều người không phục, nhắm chừng là muốn nhân cơ hội ra oai phủ đầu cho lão tử đây.”

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Trương Vân Xuyên, nói: “Chuyện này ta nhất định quản!”

“Lão tử ngược lại muốn xem, một tên Đô úy Truy Trọng doanh, hắn là mọc mấy cái đầu, thế mà dám ra tay đối với người của lão tử!”



Nơi trú đóng của đội quân nhu, Đô úy Lý Anh cùng mấy tên tiếu quan, đội quan đang vui vẻ chia bạc.

“Lưu tiếu quan, ngươi một ngàn lượng.”

“Đa tạ Đô úy đại nhân!”

“Trương tiếu quan, ngươi một ngàn lượng.”

“Tạ Đô úy đại nhân!”

“Ngô đội quan, ngươi năm trăm lượng.”

“...”

Một lần này bọn họ bao vây đánh bất ngờ một đội người của Hắc Kỳ hội, thu được hơn bốn vạn lượng bạc.

Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là niềm vui bất ngờ.

Bọn họ phụng mệnh đến Lâm Xuyên phủ, giờ còn chưa tới nơi, đã phát tài một khoản tiền, thực sự làm trong lòng bọn họ vui sướng.

Đô úy Lý Anh cũng không độc chiếm.

Các quan quân nòng cốt dưới trướng hắn, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều chia một ít.

Mọi người lấy được bạc, trên mặt đều sắp vui nở hoa rồi.

“Đợi tới Tứ Thủy huyện, ta lại mời mọi người vui vẻ một chút!”

Ở sau khi chia bạc, Đô úy Lý Anh nói với mọi người: “Các ngươi chỉ cần đi theo ta làm cho tốt, nghe lời ta, về sau cùng nhau ăn ngon uống say.”

“Đô úy đại nhân yên tâm, ta thề sống chết nguyện trung thành Đô úy đại nhân!”

Bọn họ đều là người của Truy Trọng doanh, đây chính là công việc béo bở.

Các loại lương thảo quân bị đều là bọn họ quản.

Chỉ cần bọn họ thoáng cắt xén một chút, làm một ít sổ sách giả, liền đủ để bọn họ kiếm đầy bát đầy chậu.

Giáo úy các doanh đối với bọn họ cũng đều rất cung kính, không dám đắc tội.

Nếu đắc tội bọn họ, bọn họ tùy tiện tìm cái lý do giữ lại một chút lương thảo quân lương phát ra, đã đủ khiến bọn họ khó chịu nửa ngày.

Cho nên ngày thường các doanh liên hoan cái gì, đều sẽ không quên Truy Trọng doanh bọn họ, sẽ mời bọn họ đi qua làm khách.

Hơn nữa các doanh hiếu kính cho bọn họ cũng không ít, điều này làm người Truy Trọng doanh bọn họ ai cũng tâm cao khí ngạo, cảm thấy mình tài trí hơn người.

“Đô úy đại nhân, Tham tướng Diệp Hạo đại nhân tới rồi.”
Bình Luận (0)
Comment