Chương 472: Mạnh mẽ xông vào (2)
Chương 472: Mạnh mẽ xông vào (2)
Khi Đô úy Lý Anh chuẩn bị phân phó một tiếu quan đi tiền trạm, kiếm mấy con heo béo đến lúc đó liên hoan, một binh sĩ Tuần Phòng quân vội vã tiến vào phòng, hướng Lý Anh báo cáo Tham tướng Diệp Hạo đến.
“Hắn tới làm cái gì?”
Đô úy Lý Anh nhíu mày.
“Đô úy đại nhân, nghe nói Hắc Kỳ hội kia là một Đô úy dưới trướng hắn làm ra.”
“Chúng ta chia cắt đồ vật của Hắc Kỳ hội, nói không chừng hắn là đến đòi.”
Một tên tiếu quan mở miệng nói.
“Ha ha.”
“Hắn một thằng nhãi dựa vào quan hệ gia tộc leo lên mà thôi, sợ hắn làm gì.”
Ánh mắt Đô úy Lý Anh hướng về một tiếu quan hỏi: “Người bắt được xử lý xong chưa?”
“Đô úy đại nhân, dựa theo ngài phân phó, đã xử lý.”
“Bảo người phía dưới kín miệng chút, nếu ai nói lộ ra, lão tử tuyệt đối không tha.”
“Vâng!”
“Ừm.”
“Đi, đi gặp vị Diệp Tham tướng này một chút.”
Sau khi Đô úy Lý Anh dặn dò một phen quan quân dưới trướng, lúc này mới đi ra ngoài nghênh đón Tham tướng Diệp Hạo.
Tham tướng Diệp Hạo cưỡi ở trên con ngựa cao to, chung quanh là mấy chục kỵ binh hộ vệ đội nón mặc giáp.
Ngoài ra, Trương Vân Xuyên dẫn theo hơn ngàn huynh đệ Tuần Phòng quân, cũng đã muốn mang thôn nhỏ này đội quân nhu đóng quân bao vây chật như nêm cối.
Đô úy Lý Anh sau khi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bọn Diệp Hạo đằng đằng sát khí, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc.
Vì mấy nhân vật trên địa phương, cần đến mức làm ra trận thế lớn như vậy sao?
“Đô úy Truy Trọng doanh Lý Anh, bái kiến Tham tướng đại nhân!”
Đô úy Lý Anh cố nén sự không vui trong lòng, dẫn theo một đám quan quân tiến lên chào.
Tham tướng Diệp Hạo ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Lý Đô úy, ngươi biết ta vì sao tới nơi này không?
Diệp Hạo đánh giá một phen Lý Anh mặt tròn tai to, sắc mặt không tốt.
“Tham tướng đại nhân, thứ lỗi ta ngu dốt, thật sự là không biết Tham tướng đại nhân đến đội quân nhu của ta vì chuyện gì.” Lý Anh cố ý giả ngu.
“Ha ha.”
“Hắc Kỳ hội phụng mệnh giúp đỡ chuẩn bị lương thảo đại quân cần.”
Diệp Hạo cười lạnh nói: “Ngươi bây giờ bắt người Hắc Kỳ hội, biết điều thì thả, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
“Tham tướng đại nhân, ngươi đừng oan uổng ta.”
Vẻ mặt Đô úy Lý Anh đầy ủy khuất nói: “Ta căn bản không biết Hắc Kỳ hội nào cả, lại nào sẽ bắt người Hắc Kỳ hội chứ?”
“Tham tướng đại nhân, các ngươi là lầm rồi phải không?”
“Ta một đường tới đây, vẫn luôn hành quân chạy đi, không gặp được người Hắc Kỳ hội ngươi nói nha.”
“Ngươi bớt ở chỗ này giả ngây giả dại cho ta.”
Diệp Hạo nói với Đô úy Lý Anh: “Bây giờ thả người, giao đồ ra, ta coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi nếu cố ý không thả người, vậy đừng trách ta không khách khí.”
“Tham tướng đại nhân, ngươi tuy là Tham tướng, nhưng cũng không thể ăn nói lung tung, oan uổng bừa bãi cho người ta.”
Đô úy Lý Anh căn bản không sợ Diệp Hạo, hắn mở miệng nói: “Cho dù là ầm ĩ đến Đô đốc đại nhân bên kia đi, ta cũng không bắt người.”
“Ngươi đây là cố ý không thả người?”
Diệp Hạo thấy Đô úy Lý Anh không nể mặt mình, lập tức sắc mặt lạnh đi.
“Tham tướng đại nhân, đội quân nhu chúng ta là phụng Đô đốc đại nhân phân phó, sớm đến Lâm Xuyên phủ tiếp thu lương thảo.”
“Ngươi nói chúng ta không có việc gì bắt người Hắc Kỳ hội gì đó, vậy không phải không có việc gì tìm việc sao.”
Đứng sau lưng Đô úy Lý Anh là Truy Trọng doanh, Truy Trọng doanh là thuộc Đô đốc Cố Nhất Chu trực tiếp quản.
Hắn quả thật không sợ Tham tướng Diệp Hạo.
Dù sao Diệp Hạo cũng không quản Truy Trọng doanh bọn họ.
“Người đâu, lục soát cho ta!”
Diệp Hạo thấy Đô úy Truy Trọng doanh Lý Anh không phối hợp, lập tức phát hỏa, trực tiếp hạ lệnh lục soát.
“Tham tướng đại nhân, có thể lục soát, nhưng Truy Trọng doanh chúng ta vận chuyển không ít quân lương, nếu đánh mất, Đô đốc đại nhân trách tội xuống, ngươi gánh vác được nổi không?”
Đô úy Lý Anh liếc xéo Diệp Hạo đang thở phì phì một cái, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Bốp!”
Trương Vân Xuyên thấy tên này giảo hoạt không phối hợp, tiến lên cho hắn một cái tát vang dội.
“Ngươi hù dọa ai hả?”
Trương Vân Xuyên giơ chân đạp Đô úy Lý Anh chưa phản ứng lại ngã chổng vó.
“Hắc Kỳ hội phụng mệnh kiếm lương thảo, đội quân nhu các ngươi thế mà tấn công Hắc Kỳ hội, cướp đoạt lương thảo ngân lượng, các ngươi muốn tạo phản hả? !”
Trương Vân Xuyên mắng: “Lão tử bây giờ hoài nghi các ngươi cấu kết với sơn tặc, phá hư đại kế tiêu diệt tặc phỉ!”
“Tìm ra cho ta, ai dám ngăn cản, vậy chính là tư thông với giặc, giết không tha!”
Diệp Hạo trước kia chưa bao giờ nhậm chức ở trong quân, đối mặt Đô úy Lý Anh, hắn thật đúng là không có cách nào làm gì gã.
Nhưng Trương Vân Xuyên lại không quản nhiều như vậy.
Nếu không cứu người ra, hắn liền nguy hiểm.
Huống hồ hắn đã xác định người còn ở trong tay Truy Trọng doanh, cho nên trực tiếp hạ lệnh ra tay.
“Các huynh đệ, tìm ra cho ta!”
Đổng Lương Thần, Đại Hùng cùng Lưu Tráng thấy Trương Vân Xuyên ra tay, cũng không khách khí.
Bọn họ vung tay lên, huynh đệ Tuần Phòng quân giơ trường mâu, nắm đao liền tràn về phía trước.
Đội quân nhu cũng có bốn năm trăm hộ vệ.
Bọn họ thấy bọn Trương Vân Xuyên bên này rút đao, bọn họ lập tức rút đao giằng co.