Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 502 - Chương 502: Chạy Ra (1)

Chương 502: Chạy ra (1) Chương 502: Chạy ra (1)

Hôm nay các lộ sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn sau khi biết tin tức sắp bị càn quét, từng tên tranh nhau chạy trốn.

Đô đốc Cố Nhất Chu muốn bọn họ đi ngăn chặn, đây cũng không phải là công việc tốt đẹ gì.

Nhưng hắn bây giờ là Giáo úy Trấn Sơn doanh, rất nhiều người đều nhìn vào hắn.

Cho dù hắn vạn phần không tình nguyện, nhưng cũng phải chấp hành quân lệnh.

Nếu thật sự thả sơn tặc chạy mất, vậy nhắm chừng không chịu nổi.

“Các ngươi lập tức trở về gọi các huynh đệ dậy chuẩn bị, mệnh lệnh hỏa đầu binh (anh nuôi) nhanh chóng dậy nhóm lửa nấu cơm.”

Trương Vân Xuyên phân phó: “Trời sáng chúng ta liền xuất phát!”

Nơi bọn họ đóng quân cách Thạch Môn hương cũng không xa.

Trấn Sơn doanh bọn họ phải đúng hạn đến địa điểm dự định bố trí phòng ngự, để tránh sơn tặc chạy mất.

Hắn đã nghĩ thông rồi, sơn tặc từ nơi khác rời đi hắn mặc kệ, dù sao hắn nơi này là đi không thông.

“Đổng Lương Thần, ngươi phái mấy huynh đệ đi trong thành, hỏi Diệp đại ca một chút, bọn họ đạt được mệnh lệnh chặn đường sơn tặc hay không.”

“Mang mệnh lệnh Đô đốc đại nhân cho chúng ta, cùng nhau thông báo cho Diệp đại ca.”

“Vâng!”

Trương Vân Xuyên cũng chưa lập tức xuất phát.

Hắn lo lắng Đô đốc Cố Nhất Chu đặt bẫy cho bọn họ, nói hắn tự tiện điều binh hành động.

Dù sao theo lý thuyết đại quân xuất động, Đô đốc Cố Nhất Chu cần triệu tập các tướng lĩnh họp bố trí nhiệm vụ.

Cho dù là không họp, hắn lại thuộc về Tham tướng Diệp Hạo quản, đột nhiên muốn xuất động, Diệp Hạo thế mà bên kia chưa có phản ứng, cái này rất không tầm thường.

Trên thực tế Trương Vân Xuyên không biết, hắn một lần này lại là nghĩ nhiều rồi.

Quân tình khẩn cấp, Cố Nhất Chu không có thời gian triệu tập các Tham tướng, Giáo úy họp.

Cho nên Đô đốc Cố Nhất Chu trực tiếp phái ra binh sĩ truyền lệnh đến các doanh, muốn các doanh trực tiếp xuất binh, để tránh sơn tặc chạy mất.



Lúc trời sáng, Tham tướng Diệp Hạo ở dưới đội kỵ binh thân vệ vây quanh, vội vã đến doanh địa lâm thời của Trấn Sơn doanh.

Trong doanh địa Trấn Sơn doanh, binh mã các bộ đã ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa ăn sáng xong, đang chờ mệnh lệnh.

“Diệp đại ca!”

Trương Vân Xuyên thấy Tham tướng Diệp Hạo đến đây, lập tức chủ động nghênh đón.

Diệp Hạo xuống ngựa, sắc mặt có chút nghiêm túc.

“Trấn Sơn doanh các ngươi chuẩn bị như thế nào?”

Ánh mắt Diệp Hạo hướng về chung quanh nhìn quét một vòng, mở miệng hỏi Trương Vân Xuyên.

“Trấn Sơn doanh chúng ta hơn ba ngàn tướng sĩ có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi: “Một lần này là Đô đốc đại nhân trực tiếp hướng Trấn Sơn doanh chúng ta hạ lệnh, ta lo lắng có gian trá, cho nên ta ngay lập tức hướng Diệp đại ca ngươi bên này tiến hành xác nhận, tránh gây ra cái gì hiểu lầm.”

Trương Đại Lang cùng Diệp Hạo bọn họ là người của Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân.

Bây giờ quan hệ của Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân cùng Đô đốc Cố Nhất Chu có chút vi diệu.

Vì phòng ngừa Đô đốc Cố Nhất Chu chơi xấu, Trương Vân Xuyên tương đối cẩn thận.

“Ngươi không cần lo lắng.” Diệp Hạo mở miệng nói với Trương Vân Xuyên: “Một lần này quân tình khẩn cấp, cho nên Đô đốc đại nhân là đồng thời hướng các doanh hạ lệnh.”

“Ta cũng là nửa đêm hôm qua nhận được mệnh lệnh.”

“Một lần này trừ doanh các ngươi, Bàn Thạch doanh, Phi Báo doanh cũng sẽ phụ trách ở phía nam Tứ Thủy huyện bố trí phòng ngự, ngăn cản sơn tặc từ Ngọa Ngưu sơn trốn ra.”

“Các ngươi đều thuộc ta trực tiếp tiết chế.”

Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong Diệp Hạo nói một phen, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong Tuần Phòng quân bây giờ nội bộ có mâu thuẫn tương đối bén nhọn.

Không chỉ cần lo lắng thủ trưởng chơi xấu, còn phải lo lắng quân đội bạn chơi xấu.

Bây giờ Diệp Hạo phụ trách gánh vác tổng chỉ huy tuyến phía nam của bọn họ, vậy hắn liền không có gì phải lo lắng nữa.

“Sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn đã đang bắt đầu hành động.”

Tham tướng Diệp Hạo nói với Trương Vân Xuyên: “Chúng ta cũng nhanh chóng xuất phát, đừng để sơn tặc chạy thoát!”

Đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Hạo trở thành Tham tướng Tuần Phòng quân tới nay lĩnh quân tác chiến.

Trong lòng hắn đã kích động lại khẩn trương.

Nếu có thể đánh tan sơn tặc, vậy vị trí Tham tướng của hắn liền vững rồi, cũng có thể bịt miệng đám đông.

Nhưng trong lòng hắn đồng thời cũng có chút lo lắng.

Dù sao hắn trước kia chưa từng có kinh nghiệm cầm quân tác chiến.

Một lần này nếu làm hỏng, sơn tặc từ phòng tuyến của hắn chạy thoát, vậy Đô đốc Cố Nhất Chu tuyệt đối là sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cho dù là có Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân nói chuyện thay hắn, nhưng đánh trận thua, không thể thiếu phải bị liên lụy.

Vì thế, ở sau khi đạt được quân lệnh, hắn ngay lập tức đi Trấn Sơn doanh.

Hắn bây giờ duy nhất có thể tin được chính là Trương Đại Lang cùng Trấn Sơn doanh.

“Truyền lệnh xuống, đại quân xuất phát!”

Trương Vân Xuyên sau khi từ chỗ Diệp Hạo được tiến một bước xác nhận, hạ lệnh đại quân xuất phát.

Huynh đệ Trấn Sơn doanh sớm đã chuẩn bị thỏa đáng.

Sau khi đạt được mệnh lệnh, các đô các đội nhanh chóng chỉnh đội kiểm kê nhân số.

“Đổng Lương Thần, nhân mã của ngươi đi trước nhất, phụ trách dò đường, thăm dò tình hình địch!”

Trương Vân Xuyên lần lượt tiến hành phân phối nhiệm vụ đối với mấy Đô úy tụ tập ở bên người mình.
Bình Luận (0)
Comment