Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 503 - Chương 503: Chạy Ra (2)

Chương 503: Chạy ra (2) Chương 503: Chạy ra (2)

“Đại Hùng, nhân mã của ngươi theo sát sau đó.”

“Trần Kim Thủy, đội quân nhu của ngươi đi theo phía sau bọn Đại Hùng!”

“Lưu Tráng, người của ngươi hành quân ở phía sau đội quân nhu, bảo đảm phía sau hành quân an toàn!”

“Trịnh Trung, đốc chiến đội của ngươi phụ trách kỷ luật của Trấn Sơn doanh ta, bảo đảm hành quân không quấy rầy dân chúng, phàm là có kẻ quấy nhiễu ta hành quân, cũng do đốc chiến đội các ngươi phụ trách xử lý!”

“Rõ!”

Trấn Sơn doanh bây giờ binh lực cũng không nhiều.

Tính cả hơn hai ngàn lính bổ sung Trương Vân Xuyên mang tới, bây giờ tính toán đâu ra đấy cũng mới hơn ba ngàn binh lực.

Trấn Sơn doanh bọn họ ở trong các doanh của Tuần Phòng quân, binh lực xem như ít nhất.

Nhưng bọn họ vừa bổ sung một lô vật tư quân bị, đại đa số binh sĩ đều ở Ngọa Ngưu sơn trải qua mấy tháng thao luyện nghiêm khắc, hơn nữa từng có kinh nghiệm chiến đấu với sơn tặc.

Trương Vân Xuyên cảm thấy, chỉ cần không gặp phải đám đông sơn tặc vượt qua năm ngàn, nhóm nhỏ sơn tặc bình thường, bọn họ hoàn toàn có thể ứng phó.

Khi bọn Trương Vân Xuyên đang khẩn cấp hướng địa vực dự định chạy đi.

Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân cũng đạt được Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu thông báo tin tức tình hình địch cùng với kế hoạch tác chiến mới nhất.

Lê Tử Quân bây giờ không chỉ kiêm nhiệm Tiễu tặc sứ, còn là Tri phủ Ninh Dương phủ.

Một lần này nơi hắn trú đóng cách đại doanh Tuần Phòng quân của Cố Nhất Chu cũng không xa, cũng chỉ một canh giờ lộ trình.

“Cố Nhất Chu này, tự tiện sửa đổi phương lược tiêu diệt tặc phỉ, sa cũng không đánh tiếng trước.”

Đối mặt kế hoạch tác chiến Cố Nhất Chu đưa tới, cho dù có lý do quân tình khẩn cấp, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu.

Hắn tốt xấu gì cũng là Tiễu tặc sứ, có quyền to tiết chế Tuần Phòng quân, là người lãnh đạo trực tiếp của Cố Nhất Chu.

Lúc trước ở Ninh Dương phủ, Cố Nhất Chu đã thường xuyên lấy tướng ở bên ngoài quân mệnh có điều không nghe làm lý do, thường xuyên tự tiện lãnh binh xuất chiến.

Thường thường đều là đánh xong sơn tặc, mới sẽ thông báo cho hắn bên này.

Chỉ là hắn ngại bởi tình cảm, cộng thêm hắn cảm thấy tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cho nên đối với loại hành vi này của Cố Nhất Chu, hắn khó chịu thì khó chịu, vẫn là tương đối rộng lượng.

Nhưng bây giờ nơi đóng quân của hai bên cách nhau gần như thế.

Quân đội hành động lớn như vậy, thế mà vẫn là chỉ thông báo cho hắn một tiếng sau chuyện.

Hắn cảm thấy Cố Nhất Chu là hoàn toàn không để hắn Tiễu tặc sứ này vào mắt, bây giờ làm việc là càng ngày càng không kiêng nể gì.

Lúc trước Lê gia bọn họ nâng đỡ Cố Nhất Chu đảm nhiệm Đô đốc Tuần Phòng quân, đó là nhớ tình cũ, đồng thời cũng là muốn đẩy Cố Nhất Chu lên trước sân khấu đi đối mặt chuyện các phương diện.

Lê gia bọn họ thì có thể tránh ở phía sau màn khống chế tất cả.

Nhưng bây giờ Cố Nhất Chu càng thêm không nghe lời, điều này làm trong lòng Lê Tử Quân càng thêm bất mãn đối với hắn.

Cố Nhất Chu đã sửa đổi kế hoạch tác chiến, quân đội đã đang điều động quy mô lớn.

Hắn bất mãn thì bất mãn, cũng biết có một số việc không thể thay đổi xoành xoạch.

Đặc biệt quân đội xuất chinh, đề cập đến các phương diện.

Cố Nhất Chu bảo quân đội hướng tây, nếu hắn Tiễu tặc sứ này đột nhiên mệnh lệnh quân đội hướng đông, vậy sẽ chỉ dẫn tới tướng sĩ tiền tuyến không biết theo ai, cuối cùng thua trận.

“Một lần này nếu có thể tiêu diệt hết sơn tặc ở Ngọa Ngưu sơn còn tốt.”

Lê Tử Quân buông xuống văn thư thông báo Cố Nhất Chu đưa tới, lẩm bẩm: “Nếu là sơn tặc chạy mất, hừ!”

Trong lòng hắn đã quyết định chủ ý.

Cố Nhất Chu càng ngày càng không nghe lời.

Nếu một lần này Cố Nhất Chu đánh thua, vậy hắn liền mượn cơ hội này, mang Cố Nhất Chu vị Đô đốc Tuần Phòng quân này bỏ cũ thay mới.

Con chó nhà mình nuôi không nghe lời, thậm chí nhe răng trợn mắt đối với chủ nhân của mình, vậy không giết nó, còn giữ lại chuẩn bị đón Tết sao?

Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu không biết, hắn một lần này hành động xem như gặp thời ứng biến, lại là lại một lần nữa chạm vào giới hạn của Tiễu tặc sứ Lê Tử Quân.

Lê Tử Quân lúc trước nhịn rồi lại nhịn, đã không chuẩn bị nhịn nữa.



Trong một rừng cây chân núi Ngọa Ngưu sơn, ước chừng hơn hai trăm sơn tặc võ trang hạng nặng đang ẩn núp ở nơi này.

Ở trên đường lớn cách đó không xa, tiếng người hô ngựa hí, náo nhiệt phi phàm.

Chỉ thấy đại đội sơn tặc mang theo già trẻ, trên ngựa thồ chở đầy bọc đồ, đang cuồn cuộn chuyển nhà.

Lưu Hắc Tử đứng ở trên tảng đá bên cạnh cánh rừng, nhìn đội ngũ hành quân khói bụi mù mịt nơi xa, lộ ra nụ cười lạnh.

Đám sơn tặc này ở sau khi đạt được tin tức Tuần Phòng quân muốn vào diệt phỉ, hôm nay đang rút lui khỏi Ngọa Ngưu sơn, chuẩn bị chuyển một cái ổ khác.

Nhưng rời khỏi ngọn núi lớn này che chở, kết cục của bọn họ chỉ sợ chẳng tốt đến đâu.

Tiếng sột soạt vang lên, một huynh đệ khom lưng từ nơi xa chạy vội tới.
Bình Luận (0)
Comment