Chương 504: Con đường tiêu thụ (1)
Chương 504: Con đường tiêu thụ (1)
“Lưu gia, bây giờ chính là đội ngũ của Trương mặt rỗ, ta nhìn một lần, người quá đông rồi, không dễ cắn.”
Huynh đệ đó mở miệng bẩm báo: “Phía sau còn có một đội nhân mã, hình như là đội ngũ của Bán Biên Thiên (nửa bên trời), chỉ có hai ba trăm người, đồ đạc nhìn không ít, nếu không chúng ta đánh đội ngũ Bán Biên Thiên phía sau đi.”
Lưu Hắc Tử sau khi tổng hợp lại nghiên cứu một phen, gật gật đầu: “Ừm, vậy thì đánh đội ngũ Bán Biên Thiên.”
“Nói cho các huynh đệ, xuống tay phải nhanh phải ác, đừng ham chiến.”
“Vâng!”
Bây giờ các lộ sơn tặc đều đang rút khỏi Ngọa Ngưu sơn, kéo cả gia đình theo, hơn nữa mang theo không ít vàng bạc tài bảo bọn họ mấy năm nay cướp bóc.
Lưu Hắc Tử là chuẩn bị ở lại Ngọa Ngưu sơn không đi, cho nên hắn chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn tích góp cho bản thân một chút lương thực cùng vàng bạc, để thủ vững Ngọa Ngưu sơn thời gian dài.
Hắn hướng ánh mắt về phía trên thân các đội ngũ sơn tặc chuẩn bị trốn đi.
Chuẩn bị tập kích một ít đội ngũ sơn tặc thực lực tương đối yếu, đen ăn đen, từ trên người bọn họ cướp đồ.
…
Bồ Sơn trấn, Liễu Thụ loan, Khương Khánh từ sáng sớm đã rời giường.
Hôm nay Bồ Sơn trấn họp chợ, hắn phải đi mang dược liệu thu thập trong núi phụ cận cầm bán lấy tiền.
Khương Khánh sau khi thu thập thỏa đáng, thê tử Khương thị cũng rời giường, đang bận thái rau lợn cho mấy con heo mập ăn.
“Ta đi họp chợ.”
“Buổi trưa sẽ không về ăn cơm.”
“Nàng chiếu cố tốt trong nhà.”
Khương Khánh dặn dò thê tử Khương thị đang bận rộn vài tiếng.
Hắn sau đó rút lên một cây đòn gánh, xuyên qua gánh lên hai bó dược liệu đã đóng gói phơi nắng khô.
Hắn chuẩn bị mang hai bó dược liệu khô này đến trên chợ bán, để bổ sung chi tiêu trong nhà.
“Chàng à, chàng cầm cái này, buổi trưa ăn.”
Khương thị từ trong phòng bếp đi ra, cầm một miếng bánh ngũ cốc bọc kỹ nhét vào trên người Khương Khánh.
“Nàng làm bánh bột ngô lúc nào vậy?”
Khương Khánh thấy Khương thị đưa cho mình một cái bánh bột ngô làm lương khô, đầu đầy mờ mịt.
Phải biết rằng, bọn họ ngày thường ăn đều là cháo rau dại, cháo gạo trắng.
Cái bánh bột ngô này là thứ tốt.
Chống đói rất tốt.
Chỉ là Liễu Thụ loan bọn họ, thậm chí Bồ Sơn trấn cũng không có thứ này, cho nên vật lấy hiếm làm quý, bọn họ lúc bình thường không dễ dàng ăn được.
“Ngày hôm qua bọn nhỏ ồn ào muốn ăn bánh bột ngô, để cho Hồ Bình An của Hắc Kỳ hội trong thôn nghe được, hắn liền cầm cho nhà chúng ta nửa cân bột mì xám, bảo ta làm bánh nướng áp chảo cho con ăn.”
Khương thị giải thích: “Con ngày hôm qua ăn hai cái rồi, cái này chuyên môn giữ lại cho chàng đấy.”
“Hắn vì sao đột nhiên cho nhà chúng ta bột mì xám?”
Khương Khánh nghe xong, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Chàng đừng nghĩ nhiều.” Khương thị thấy vẻ mặt Khương Khánh, lập tức giải thích: “Hắc Kỳ hội người ta không chỉ giúp riêng nhà chúng ta.”
“Nhà Trương quả phụ đầu đông thôn không có lao động khỏe mạnh, Hắc Kỳ hội trực tiếp đưa vài người qua, hỗ trợ thu hoa màu.”
“Còn có lão Đinh đầu, người ta không có tiền khám bệnh, người của Hắc Kỳ hội mời lang trung đến trong thôn giúp lão Đinh đầu khám bệnh, bốc thuốc, còn không đòi tiền.”
Khương thị cảm khái nói: “Người Hắc Kỳ hội này, đều là người tốt.”
“Thấy mấy đứa con chúng ta đứa nào cũng quá gầy, lại ồn ào muốn ăn bánh bột ngô, cho nên người ta cầm nửa cân bột mì xám cho chúng ta.”
“Người ta tốt với chúng ta, chúng ta cần phải nhớ ở trong lòng.”
Khương thị dặn dò Khương Khánh: “Trước đó vài ngày quan phủ trưng thu lương thực, vẫn là Hắc Kỳ hội người ta cho chúng ta mượn một thạch lương thực lúc này mới nộp được đấy.”
“Nàng không cần nói, có Hắc Kỳ hội, cuộc sống đã càng ngày càng tốt rồi.”
Khương Khánh cũng mở miệng nói: “Bây giờ trong thôn có người của Hắc Kỳ hội, đám tài chủ phú hộ kia cũng không dám cắt xén tiền công của chúng ta.”
“Ta ngày hôm qua đi nhà ông chủ Lưu làm giúp một ngày, hắn thế mà cho ta năm đồng đó.”
“Cái này nếu là ngày xưa, nhiều lắm cho ba đồng.”
Khương Khánh sau khi nói chuyện với Khương thị thêm một lát, hắn liền gánh lên hai bó dược thảo lớn phơi khô, ra khỏi cửa chuẩn bị đi Bồ Sơn trấn.
Hắn mới vừa đi đến đầu thôn, vừa lúc gặp được Hồ Bình An của Hắc Kỳ hội.
Hồ Bình An vốn là người Liễu Thụ loan, bọn họ từ nhỏ đã quen biết.
Hôm nay Hồ Bình An gia nhập Hắc Kỳ hội, trở thành người của Hắc Kỳ hội, ở trong thôn rất có uy vọng.
“Lão Khương, đi họp chợ à?”
Hồ Bình An sau khi nhìn thấy Khương Khánh, nhiệt tình chào hỏi.
“Đúng.”
Khương Khánh quen biết Hồ Bình An, cho nên dừng lại nói chuyện.
“Đi, cùng nhau đi.” Hồ Bình An gánh hai sọt to rau dưa tươi mới đi tới.
Khương Khánh nhìn rau dưa, tò mò hỏi: “Nhà ngươi lại không trồng rau, ngươi lấy đâu ra rau vậy?”
Hồ Bình An mở miệng trả lời nói: “Vương đại gia muốn cầm đi bán rau trong nhà trồng, hắn đi đứng không tiện, ta đi gúp hắn cầm tới thôn trấn bán.”
“Hồ đại ca, ngươi thật đúng là người tốt.”
Khương Khánh thấy Hồ Bình An là vì bán rau thay Vương đại gia, ấn tượng của hắn đối với Hồ Bình An lại tốt thêm vài phần.
“Nhấc tay thôi.” Hồ Bình An cười cười.