Chương 534: Nội bộ mâu thuẫn (2)
Chương 534: Nội bộ mâu thuẫn (2)
Lúc này, trong đám người hỗn loạn gào thét đột nhiên toát ra mấy lưu dân cũng cầm đoản đao, lập tức lao về phía bộ khoái cùng nha dịch ở cổng thành.
“Phập!”
Đoản đao trong tay một lưu dân đâm vào cổ nha dịch, máu tươi phun tung tóe.
Còn có một nha dịch bị hai lưu dân vồ ngã, đao sắc bén không ngừng hạ xuống, nha dịch kêu thảm thiết liên tục.
“Ôi má ơi!”
Sau khi thấy một màn như vậy, bộ khoái đó bị dọa mất vía.
Hắn xoay người liền chạy về phía trong Đại Hưng thành.
“Phốc!”
Nhưng hắn vừa chạy ra hơn mười bước, một mũi tên đã xuyên thấu sau lưng hắn.
Bộ khoái này sau khi lảo đảo hai bước, cắm đầu ngã xuống đất, nổi lên cả mảng lớn tro bụi.
Mã phu thương đội, tiểu nhị tụ tập ở cổng thành cũng đều ùn ùn từ trong rương bọc vải dầu rút ra trường đao, trường mâu.
“Giết!”
Bọn họ cầm binh khí, lớn tiếng hò hét lao về phía trong Đại Hưng thành chém giết.
“Sơn tặc, sơn tặc đến rồi!”
Vài tên nha dịch đứng ở trên đầu tường thấy thế, bị dọa vừa lăn vừa bò chạy về phía trong thành.
Quân đội Đông Nam tiết độ phủ đều tập trung đóng quân ở địa khu quan trọng, đặc biệt khu vực tới gần biên giới phía bắc.
Đối với sơn tặc giặc cỏ các phủ huyện, ban đầu là Tuần bộ doanh cùng nha dịch bộ khoái phụ trách càn quét.
Hôm nay do Tuần Phòng quân của Cố Nhất Chu phụ trách chinh phạt.
Huyện Đại Hưng chỉ là một huyện mà thôi, ngày thường cũng không có quân trú đóng, chỉ có một chút bộ khoái nha dịch.
Bây giờ đột nhiên gặp bọn Lâm Hiền, Vương Lăng Vân thống soái Đông Nam nghĩa quân hơn ngàn người công kích, căn bản không có sức đánh trả.
Đối mặt đám Đông Nam nghĩa quân này đằng đằng sát khí, bộ khoái nha dịch trong thành lập tức tan rã.
“Chạy mau!”
“Sơn tặc đến rồi!”
Quan to hiển quý cùng quan viên tiểu lại trong thành, bị dọa chạy trối chết.
Nhưng bọn Lâm Hiền đã âm thầm phái người gác ở các lối ra.
Những người này trong thành trở thành cá trong chậu.
Bọn họ rất nhiều người mới từ cổng thành khác chạy ra, lập tức trở thành tù binh của Đông Nam nghĩa quân.
Bộ khoái nha dịch trong thành không chịu nổi một đòn, ngược lại là gia đinh hộ viện của các tài chủ phú hộ cùng các quan viên có một chút sức chiến đấu.
Bọn họ dựa vào tường cao đại viện, kiên quyết chiến đấu với Đông Nam nghĩa quân xông vào trong thành.
Nhưng bọn họ chung quy là người chưa từng đánh trận.
Theo huynh đệ Đông Nam nghĩa quân cuồn cuộn không ngừng vào thành, nhiều tài chủ dựa vào tường cao đại viện phản kháng rất nhanh đã bị công phá.
“Lâm ti trưởng, Vương ti trưởng!”
“Huyện nha đã bị chúng ta đoạt được!”
“Kho lương cũng đánh hạ rồi!”
“...”
Khi Lâm Hiền cùng Vương Lăng Vân vào thành, các đội binh mã giết vào trong thành đều phái người tới báo cáo, công hãm mục tiêu của mỗi người bọn họ.
“Đã nghiền, đã nghiền!”
Bàng Bưu một lần này tự mình cầm đao ra trận, giết hai nha dịch, ba hộ viện nhà tài chủ, máu nhuộm nửa người.
Hôm nay Đại Hưng huyện thành lấy được rồi, hắn cũng chạy đi hội hợp với bọn Lâm Hiền.
“Bàng đại ca, ngươi vẫn là dũng mãnh như vậy.” Lâm Hiền cười khen: “Một lần này đoạt được Đại Hưng huyện thành, công lao ngươi không thể không tính nha.”
“Giết vài tên rác rưởi không tính là cái gì.”
Bàng Bưu khoát tay nói: “Tiếp theo làm cái gì, các ngươi cứ phân phó.”
Bàng Bưu trước kia ở Cửu Phong sơn là ngũ đương gia, xem như người lãnh đạo trực tiếp của bọn Trương Vân Xuyên, Lâm Hiền.
Nhưng sau khi Cửu Phong sơn không còn nữa, thế lực của Trương Vân Xuyên ngược lại lớn nhất.
Hắn gặp rủi ro bị bắt, vẫn là Trương Vân Xuyên dẫn người cứu hắn.
Vì thế, hắn ở trong đội ngũ của Trương Vân Xuyên, cũng chưa bày ra thâm niên của mình, ngược lại vẫn luôn tỏ ra khiêm tốn, làm người rất thu mình.
“Bàng đại ca, trong Đại Hưng huyện thành này tài chủ phú hộ không ít, cửa hàng rất nhiều.”
Vương Lăng Vân mở miệng nói: “Ngươi dẫn người ở các nơi phố ngõ tuần tra, đừng để các huynh đệ đánh cướp bừa bãi, để tránh quấy nhiễu dân chúng.”
“Được, ta lập tức đi!”
Bàng Bưu lên tiếng đáp, sau đó lập tức dẫn người đi duy trì trật tự trong thành.
Lâm Hiền cùng Vương Lăng Vân thì đi huyện nha.
Ngoài huyện nha có mấy thi thể, huynh đệ Đông Nam nghĩa quân cầm đao đã chiếm lĩnh nơi này.
“Lấy giấy và bút mực đến!”
Bọn Lâm Hiền sau khi vào đóng ở huyện thành, Lâm Hiền lập tức phân phó người mang tới giấy và bút mực.
“Vương huynh đệ, mời ngươi viết thay, viết một tấm bố cáo chiêu an.” Lâm Hiền nói với Vương Lăng Vân.
“Đúng là nên như vậy.”
Vương Lăng Vân cũng không chối từ.
Sau khi huynh đệ lấy đến giấy và bút mực, hắn cầm bút, lưu loát viết một tấm bố cáo chiêu an.
“Đi gọi vài tên tiểu lại đến, bảo bọn họ chép thêm mấy phần, dán các nơi.”
Vương Lăng Vân sau hi viết xong, bảo người ta từ trong tiểu lại huyện nha bắt làm tù binh chọn ra mấy người, bảo bọn họ sao chép bố cáo chiêu an, dán ra ngoài.
Không bao lâu, bố cáo chiêu an đã dán ra ngoài.
Trừ dán, còn có vài huynh đệ Đông Nam nghĩa quân giam giữ thư lại huyện nha, bảo họ đi đường tuyên đọc, để dân chúng biết được.
“Phụ lão hương thân không cần kinh hoảng, vào thành là Đông Nam nghĩa quân dưới trướng Trương Vân Xuyên đại soái!”
“Đông Nam nghĩa quân là đội ngũ của người nghèo, chỉ giết tham quan ác bá, không cướp bóc, không lạm sát kẻ vô tội!”
“...”